"Thằng tiện nhân đó đâu rồi?"
Thuộc hạ của Vương Tử Đằng ở xung quanh cũng tức thì hướng nòng súng về phía anh, bao vây thành một vòng tròn giam cầm anh ở giữa.
"Con đã đưa em ấy rời khỏi đây rồi." Vương Hải Khoan trấn tĩnh đáp.
"Mày bán đứng cha mày?" Ông ta căm ghét nhìn anh, thanh âm run rẩy đến lợi hại: "Sinh ra hai tên nghịch tử, đều ngu xuẩn như nhau, vì đàn ông mà vứt bỏ tiền đồ..."
Vương Nhất Bác siết lại vòng tay đang quấn ngang cổ ông ta, cười lạnh hỏi: "Sao không tự vấn lương tâm xem, rốt cuộc là sai từ đâu?"
Bên ngoài khung cửa sổ sắc trời đã buông xuống lớp màn tối thẫm. Vương Hải Khoan giữa màn cảnh bị từng tầng lớp người bao vây liền thả súng xuống. Anh lẳng lặng giơ hai tay lên trời, điềm tĩnh nói:
"Con không phản bội cha."
Ngô Diệc Phàm đứng ở một bên xem cái trò gia đình tình thân huỷ hoại lẫn nhau mà bản thân thì bị coi nhẹ tựa như không khí, lồng ngực tức nghẹn đến gần như phát điên.
Ngô Diệc Phàm bất thình lình nhanh như cắt phóng tới giật súng của thuộc hạ bên cạnh mình, nhắm thẳng về phía Vương Tử Đằng mà kéo cò. Tiếng súng cất lên đột ngột khiến tràng cảnh càng thêm hỗn loạn, Vương Nhất Bác hốt hoảng kéo người đàn ông kia né qua một bên né đường đạn, lập tức ngã mạnh xuống đất. Vương Tử Đằng cảm nhận được cánh tay siết quanh cổ ông ta càng lúc càng chặt, lưỡi dao kia không rõ đã bay đi đâu.
Vương Hải Khoan nhân lúc xung quanh nháo nhào bỗng vượt khỏi vòng vây, nhạy bén xoay người một cú đạp ngã kẻ đang chắn đường mình rồi cướp luôn súng lục trên tay gã.
Tiếng súng khiến người canh gác ở bên ngoài đồng thời ập vào ngay lúc ấy. Phía Ngô Diệc Phàm hầu hết đều ở lại bến cảng, hắn chỉ chủ quan dẫn theo ba người. Thuộc hạ mà Vương Tử Đằng mang tới áp đảo cục diện, Ngô Diệc Phàm còn chưa kịp phản kháng lại đã bị khống chế đoạt mất súng.
Thời điểm Vương Nhất Bác ngẩng mạnh đầu lên, họng súng của Vương Hải Khoan đã hướng thẳng vào đầu hắn.
"Thả ông ấy ra." Anh nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, lạnh lùng nói.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm họng súng đen lòm trước mặt, cười mà như không, lẳng lặng buông lỏng cánh tay. Vương Tử Đằng lúc này mới được thuộc hạ thận trọng đỡ dậy, ông ta sờ lên vết thương rướm máu ở cổ, đồng tử tối sẫm tức tối quát lên: "Bắt lấy nó!"
Chờ cho Vương Nhất Bác lại một lẫn nữa bị đè xuống mặt đất, Vương Hải Khoan mới quay về phía ông ta, ngón tay buông khỏi chốt cò, thái độ hoà hoãn như đang muốn chứng tỏ chính mình hoàn toàn không có ý đối nghịch.
Vương Tử Đằng nhìn anh rất lâu, không nói gì. Giống như đã quyết định bỏ qua một lần mà chuyển tầm mắt về Ngô Diệc Phàm.
"Này ông già..." Ngô Diệc Phàm trợn trừng mắt nhìn Vương Tử Đằng, cười lạnh gằn lên: "Ăn tham quá sẽ chết đấy."
Vương Tử Đằng hít sâu vào một hơi, chợt giật lấy súng từ tay người bên cạnh rồi bỗng kéo cò bắn thẳng vào đầu tên đeo kính gọng vàng đang chắn phía trước Ngô Diệc Phàm. Gã đàn ông kinh hoàng nhìn thuộc hạ của mình ngã vật xuống đất, chết không nhắm mắt, cơn run rẩy dần thâu tóm từng tấc thân thể, truyền đến khớp ngón tay lạnh ngắt buông thõng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)
Hayran KurguTên gốc: Phía sau bóng tối Tác giả: Catiara Thể loại : Hiện đại, hào môn thế gia, từ thanh xuân đến hiện thực, chủ công (quyển 1), ngược luyến tàn tâm, HE. ... Nhân sinh nghĩa tình, hợp rồi tan, tan rồi hợp. "Cậu đối với tôi, đã từng bao giờ thật lò...