Chương 9: Felix

928 96 29
                                    

"Simon?" Felix cầm khăn lau tóc, nghi hoặc nhìn Cung Tuấn đang ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại đen ngòm.

Cung Tuấn đứng lên.

"Tôi ra ngoài một chút" rồi đi ra khỏi phòng.

Felix cười một chút rồi mặc quần áo tử tế lại, ngồi ngay ngắn trên giường đợi. Quá nửa đêm chưa thấy Cung Tuấn trở về thì nằm lên giường, hơi lui vào trong đắp chăn ngủ, vì giường trong phòng rất lớn nên y chỉ nằm chiếm chưa tới một phần ba.

Buổi sáng tỉnh dậy, chỗ bên cạnh vẫn lạnh như vậy, quả nhiên Cung Tuấn không có về. Lúc đi xuống nhà thì thấy chùm chìa khóa trên bàn, là chìa khóa nhà Cung Tuấn để lại. Dù sao thì đây cũng là lần đầu y được người ta mang đi, nhưng cuối cùng cũng không có làm thật, y không biết vụ làm ăn này là lời hay lỗ.

Cậu khóa cửa quay về nhà mình, duỗi thắt lưng lăn ra ngủ tiếp.

Ngủ thẳng đến bốn năm giờ chiều, gọi điện kêu đồ ăn ngoài, mở TV vừa xem vừa ăn cơm. Cơm nước xong, chưa kịp dọn dẹp, TV cũng đang phát, Felix liền ngồi ngẩn người.

Chuyện tối hôm qua tua lại như một giấc mơ. Quán bar nơi cậu làm cũng không phải quá cao cấp, nghiêm khắc mà nói thì chỉ coi như nơi đến để mua vui của những người trẻ và người có tiền.

Y đã hơn một tháng ế chỏng ế chơ ngồi đó, đây là lần đầu tiên có người ra giá cao dẫn y đi. Kể từ lúc vào đây làm, y đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bán đứng tâm hồn lẫn thân thể của mình, nhưng đến khi tránh thoát được một kiếp vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được. Bởi vì y biết chuyện này sẽ không chỉ xảy ra một lần, tránh được một lần sao tránh được cả đời.

Tối, mười giờ y tới chỗ làm, thông thường thì từ mười giờ đến mười một giờ quán sẽ tương đối vắng, không có người nào cần tìm tới 'phục vụ', thêm nữa tính tình của y như vậy, nếu có thì cũng không có người nguyện ý gọi y tới.

Nhưng vừa đến thì bị quản lý gọi vào bàn để phục vụ, nói là có vị khách chỉ đích danh y đến, vẫn là vị khách tên Simon đó.

"Anh". Felix ngồi xuống bên cạnh Cung Tuấn, nhỏ giọng gọi cậu.

"Ừ, đến rồi à, khui hai chai đi, cậu ngồi uống với tôi".

Thông thường nếu khách hàng gọi rượu thì phục vụ là y sẽ là người đứng giữa trực tiếp nhận được hoa hồng.

Nhắm mắt lại trong trạng thái cơn say đang ập đến, Cung Tuấn ngồi giữa phòng lớn, rượu cậu gọi đêm nay toàn là loại đắt nhất, bên cạnh chỉ để một mình Felix ngồi cùng cậu uống rượu.

Felix rót rượu, đưa đến tận tay Cung Tuấn.

"Simon, em mời anh một ly".

"Nào, uống". Cung Tuấn ngửa cổ một hơi uống cạn, đưa ly ra cho Felix rót thêm, lại uống cạn ly nữa.

Hôm nay Cung Tuấn gọi một lượng lớn rượu, cuối cùng lại dùng một đống lớn tiền dẫn y ra ngoài.

Felix không biết, rốt cuộc Cung Tuấn là suy nghĩ gì, muốn làm gì, người đến nơi này khi mang người đi sẽ chỉ dùng để thỏa mãn nhu cầu tình dục, làm bạn giường, nhưng cậu thì không như thế.

[TUẤN HẠN] [HOÀN] NGỘNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ