Phần 1

13 1 0
                                    

Nhân loại quả nhiên là giống loài ngông cuồng hơn hết thảy.

Được ban cho trí tuệ và tri thức, từ đó phát triển thành sức mạnh, ở nhân gian dường như có thể đối đầu với tất cả, ngoại trừ thiên nhiên.

Tự cho mình là đúng, tham lam, ích kỷ, thường lấy oán trả ân, đặt lợi ích bản thân lên cao nhất.

Ta trao cho chúng niềm tin mãnh liệt, cho chúng tất thảy bình yên cùng may mắn, đổi lại là vĩnh viễn vùi thây dưới muôn trùng sóng cả.

Thời khắc làn nước đen kịt bao bọc lấy mình, ta cảm nhận cái lạnh buốt giá của đại dương vậy mà chẳng lạnh bằng lòng người. Đại dương lạnh lẽo vô cùng, nhưng cũng rất mực bao dung, chưa bao giờ từ chối bất kể thứ gì, bất cứ một ai.

Lúc này đây, trong lòng nước mênh mang, cuối cùng ta có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

...

Ta tỉnh lại vào một ngày trời quang, sắc trời qua làn nước sóng sánh rất đỗi mông lung, xanh không tì vết.

Ta vươn mình lên khỏi mặt nước, nhận ra hình dáng bản thân đã thay đổi. Từ mặt nước nhấp nhô gợn sóng phản chiếu hình ảnh một kẻ cao lớn cùng gương mặt tĩnh lặng như gương, còn đâu bóng dáng người thiếu niên ngây ngô thuở nào.

Trước mắt không xa là hòn đảo khổng lồ xanh mướt, là chốn xưa xé nát vọng tưởng của ta về cuộc sống bình yên cùng nhân loại.

Ta bước trên mặt biển ung dung tiến đến. Nhìn xem, tình cảnh hiện giờ của nơi này thê thảm tột cùng, hiển nhiên chúng phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình.

Sóng vỗ lên bờ cát trắng, thản nhiên chơi đùa trước tàn tích hung tợn của ngôi làng từng một thời vô ngần trù phú. Lấp ló bên bìa rừng còn rải rác mấy kẻ sống sót đương sợ hãi dõi theo ta. Những thứ ta từng vì chúng mà ra sức bảo vệ, giờ cũng nên cùng bản thân ngu ngốc của ngày xưa cuốn đi theo dòng nước dữ.

Hết rồi. Niềm tin của ta qua một kiếp phù du vỡ tan như bọt nước. Giống loài xấu xa ấy không đáng được hưởng ân huệ thánh thần.

Vậy mà ta lại nghe đám yêu quái kháo nhau, rằng ở trong một khu rừng rất xa về phía Đông, có một vị thần bị con người ruồng bỏ vẫn một lòng chờ chúng trở về.

Ngu si đến thế, còn tự xưng là thần sao?

——

Ta bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình tới lui khắp chốn nhân gian, thưởng thức thiên nhiên bốn mùa chuyển đổi. Đến một ngày tình cờ ghé qua một ngôi làng bỏ hoang, ta trông thấy có mấy đứa trẻ chơi đùa ven sông rồi sẩy chân té nhào xuống con nước xiết. Vốn định mặc kệ, ngờ đâu ngay lúc đó từ trong rừng thổi ra từng luồng gió rít, nhanh chóng cuốn lấy bọn chúng thả lại lên bờ. Trong cơn hoảng hốt, bọn trẻ vẫn nhớ phải hướng vào rừng lạy mấy lạy, xong mới vội vã kéo nhau chạy mất.

Khi bóng dáng lũ nhóc vừa khuất hẳn, sau rặng cây nơi gió khởi nguồn xuất hiện một bóng người cứ đứng nhìn theo chúng, chìm trong xúc cảm tịch mịch mơ hồ.

Dường như phát hiện ánh mắt của ta, y quay sang soi xét ta trong chốc lát, sau đó xoay lưng một mạch tiến vào rừng sâu. Ta nghĩ y đang không hài lòng, thái độ vừa rồi mười mươi là "không tiễn khách".

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 25 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Fanfic][Hoang Liên] Chốn VềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ