Chương 17: Last Christmas

141 18 0
                                    

Chương 17: Last Christmas

"Cậu vẫn chưa nói chuyện của hai người với Rokkaku?" Katsuya nghi hoặc nhìn Kurosawa, đầu mày sít sao chau chặt.

Kurosawa không nhìn anh, nhàn nhạt đáp: "Không cần thiết." Nói đoạn, không đợi Katsuya đáp lời, hai ba bước nhanh chóng đuổi kịp Adachi đi phía trước.

Chỉ còn Ishiya và Katsuya không tình nguyện đi cùng nhau. Tuyết rơi trắng xóa, tây trang nháy mắt đã phủ một tầng tuyết mỏng trên vai, Ishiya cau mày, đơn giản đưa tay phủi đi, một mặt lãnh đạm nói: "Có một số chuyện, không phải cứ thẳng thắn nói ra thì có thể giải quyết."

Katsuya không ngờ Ishiya sẽ đột nhiên nói chuyện, cũng nghi ngờ cậu ta có phải đang nói với mình không, hỏi: "Cậu có ý gì?"

Ishiya lộ rõ chán ghét nhìn Katsuya mặt mày cau có, phất phất tay: "Nói với anh cũng vô dụng. Dù sao thì tôi nhất định sẽ theo đuổi tiền bối, nếu anh biết khó mà rút lui, tôi rất hoan nghênh, sau này chúng tôi kết hôn sẽ đặc biệt mời anh đến tham dự."

Biểu tình trên mặt Katsuya thoáng chốc ngưng trệ, anh dừng hẳn bước chân, yên lặng nhìn Ishiya đi vượt qua mình, sau một lúc mới thong thả tiến lên, không mặn không nhạt nói: "Không cần biết cậu có bao nhiêu tự tin, tôi hoàn toàn không quan tâm. Chuyện trong quá khứ là tôi sai, vì vậy mà cậu ấy không có cảm tình tốt với tôi, có thể tôi nhận ra tình cảm của mình quá muộn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chỉ có hối hận mà thôi. Cho dù kết quả cuối cùng là ai thắng, tôi cũng không hi vọng tình cảm của mình bị xem thành một cuộc đua vô nghĩa, tôi đối với Rokkaku là chân thành, tâm ý của tôi nửa đời này đều dành cho cậu ấy, tôi mong rằng cậu cũng có suy nghĩ này, bất kể lựa chọn của Rokkaku là gì, tôi đều tôn trọng."

Ishiya chợt quay đầu, chỉ thấy Katsuya mặt mày nhăn nhó tránh tuyết, sau đó không nói gì đi thẳng một mạch, hợp tình hợp lý mà sóng bước bên cạnh Rokkaku. Ishiya thở ra một hơi nhẹ nhõm, không rõ ý tứ mỉm cười, nhìn chằm chằm bóng lưng của bốn người ung dung đi đằng trước, nói: "Không chỉ có hối hận sao..."

Chúng ta không có khả năng phủ nhận quá khứ, càng không có quyền năng xóa bỏ nó, mặc kệ quá khứ méo mó xấu xí thế nào, cũng là một phần tạo nên chúng ta ngày hôm nay. Thay vì trốn tránh, hãy can đảm chấp nhận và bước tiếp, hối hận là xúc cảm cần phải có, nhưng cuộc đời dài đằng đẵng, còn có rất nhiều thứ ta cần trải qua, không thể khư khư ôm mãi nỗi tuyệt vọng đau thương mà chùn bước, cứ sống hết mình trong từng giây từng phút, tương lai chắc chắn sẽ có những thay đổi tích cực.

Sau khi Rokkaku hát xong một bài liền vui vẻ lân la tới gần Adachi, cười cười nói: "Anh Adachi cũng hát một bài đi!"

Adachi đang ngậm một miếng táo trong miệng, còn đang nhai dở, hốt nhiên bị Rokkaku nhào tới quấn lấy, Adachi khó khăn nuốt xuống miếng táo nọ, cậu thật sự không biết hát, ngũ âm cũng không tròn, vai trò của cậu chỉ là khán giả ở một bên cổ vũ mà thôi.

"Tôi hát không hay..." Adachi cứng nhắc nói, lần nữa đặt micro vào tay Rokkaku, dè dặt nhìn Katsuya và Ishiya đang đăm đăm trừng cậu phía bên kia: "Hay là Katsuya và Ishiya hát cùng cậu ấy đi..."

[ Kurosawa x Adachi ] Thiên Thần Hay E Thẹn 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ