Chương 4

79 8 0
                                    

Editor: Lulalina_

Ôn Cảnh sửng sốt, như là nhận ra điều gì, không khỏi đi về phía trước.

Thiếu niên đang nằm yên ổn trên giường, cuộn mình thành một quả bóng, hàng mi dài cong vút phảng phất như trăng lưỡi liềm.

"Tiểu Bạch?" Ôn Cảnh hạ giọng gọi một tiếng.

Thiếu niên trên giường dường như ý thức được mở bừng mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy Ôn Cảnh, cậu lại một lần nữa nhắm đôi mắt, mang theo giọng nói buồn ngủ mềm mại gọi một tiếng, "Ôn tiên sinh......"

Ôn tiên sinh?

Ôn Cảnh không biết tiểu bạch xà làm sao lại học được cách xưng hô này, trong lòng hắn càng cảm thấy buồn cười thêm, xoa lên mái tóc màu bạc, "Ai dạy em gọi như vậy? Tự mình học sao?"

Giọng nói của hắn mang theo ngữ điệu mà ngay cả chính mình thậm chí cũng không nhận ra được sự cưng chiều trong đó, rõ ràng là mang theo ý hỏi trách, nhưng lại sợ đánh thức thiếu niên, thanh âm trầm thấp vô cùng.

Sau đó hắn khom người, chuẩn bị đem người bế lên.

Cảm nhận khác xa so với thân rắn, không còn sự lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là nhiệt độ ấm áp thuộc về cơ thể con người.

"Nơi này không phải chỗ để ngủ." Trong khoảnh khắc ôm thiếu niên ra khỏi ổ chăn, Ôn Cảnh đem tây trang của mình cởi ra khoác trên người cậu, hơi điều chỉnh tư thế ôm lấy thiếu niên.

Trong lúc này, Tiểu Bạch mở mắt ra, vùi đầu cọ cọ ngực đối phương, lại dán ở lòng ngực Ôn Cảnh ngủ say.

Làn da bóng loáng tinh tế của thiếu niên chỉ cách một tầng áo sơ mi mỏng manh, ánh mắt hắn không tự giác tối sầm, hầu kết giật giật, sau đó sải bước hướng ra ngoài.

Tây trang chỉ che khuất bộ phận quan trọng, đôi chân thẳng tắp mà thon dài của Tiểu Bạch bại lộ bên ngoài, Trần Lâm người đang chờ ở bên ngoài lại thấy được cảnh tượng như vậy.

"Hôm nay trở về nhà Ôn gia." Ôn Cảnh nói, Trần Lâm vội vàng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng ông chủ, mở ra cửa sau ghế xe.

Ôn Cảnh ôm theo thiếu niên tiến vào bên trong xe, hắn cố gắng thả nhẹ động tác, tránh cho đánh thức cậu.

Nhưng cho dù động tác hắn cẩn thận như thế nào, cũng không tránh được chút tiếng động phát ra.

"Ôn tiên sinh......" Tiểu bạch xà không biết bừng tỉnh hay là đang nói mớ, đôi mắt còn chưa mở, chỉ là dùng đầu cọ cọ lòng ngực mềm mại của hắn nói, "Tôi còn muốn ăn sasimi nữa......"

Ôn Cảnh bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, ôm thiếu niên càng chặt hơn, "Được, em muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó."

Cũng không biết tiểu bạch xà có nghe thấy hắn nói hay không, hay là tự lẩm bẩm nói, "Ôn tiên sinh thật tốt, cùng......"

Trần Lâm không dám phát ra một tiếng động.

Chờ đến khi tới Ôn gia.

Ôn Cảnh ôm thiếu niên vẫn chưa mặc quần áo đi vào biệt thự, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người chen chúc chào hỏi, nhưng Ôn Cảnh đều không đáp lại, ôm thiếu niên đưa vào phòng mình.

[EDIT HOÀN] Sổ Tay Chăn Nuôi Bạch XàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ