Chap 37: TÔI MUỐN THEO ĐUỔI EM

1.3K 173 40
                                    

Chap 37: TÔI MUỐN THEO ĐUỔI EM

Author: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

Nồi cháo sôi liu riu trên bếp. Cung Tuấn vừa rửa rau quả vừa tự hỏi, y rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy. Tự mình dâng đến cửa làm ô sin không lương? Càng giận hơn tới giờ y vẫn chưa biết thương thế của Trương Triết Hạn ra sao. Tên lươn đó giả bộ đáng thương cố ý trốn tránh giấu giếm.

BỊCH! LOẢNG XOẢNG!

Tiếng đồ vật rơi vỡ trong phòng tắm. Cung Tuấn còn nghe loáng thoáng tiếng kêu của Trương Triết Hạn. Y vội vàng chạy về phía nhà tắm, không chút do dự tông cửa xông vào. Phòng tắm không một bóng người, chỉ có một chiếc kệ nhỏ ngã chỏng trơ trên sàn. Cung Tuấn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ phía sau một đôi tay ôm ghì lấy y. Mùi hương hoa dành dành thoang thoảng quen thuộc.

"Bảo, em xông vào đây làm gì?" Giọng nói mang theo trêu ghẹo. Bàn tay ôm eo không thành thật luồn vào trong vạt áo ma sát cơ bụng săn chắc. "Muốn cướp sắc, hử?"

"Anh bớt nhây đi!" Cung Tuấn muốn vùng vẫy thoát ra nhưng nhớ đến cái chân bị thương kia lại đành thúc thủ chịu trận. "Có bị ngã không? Có va vào đâu không? Chân anh thế nào rồi?"

Rõ ràng hắn đang trêu chọc khống chế em ấy nhưng từ đầu đến cuối em ấy chỉ lo lắng hắn có bị gì hay không. Cún ngốc này ngốc đến mức khiến người ta đau lòng. Trương Triết Hạn áp mặt lên xương bướm cân xứng tinh mỹ của Cung Tuấn thổn thức. Quá gầy. Em ấy vì sao lại chẳng biết yêu thương chính mình? Giọng hắn nghèn nghẹn mang theo sự kiên định chấp nhất.

"Tuấn Tuấn, nếu sau này ai đó khiến em đau lòng anh sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt. Kể cả chính anh."

Cảm giác ấm nóng thấm qua vải vóc chạm vào da khiến tim y bỏng rát. Cung Tuấn không ngờ rằng Trương Triết Hạn sẽ rơi lệ, vì y mà rơi lệ. Phải chăng thật như lời Ngôn Hàng nói, khi đó chia xa không phải do tình hết người tan? Phải chăng như chuyện của Chu Khinh là y hiểu lầm Trương Triết Hạn? Nhưng rồi Cung Tuấn lại tự giễu, đã quyết định rời đi, đã quyết định từ bỏ thì đúng sai đâu còn quan trọng. Cứ hận đi, cứ hiểu lầm đi. Ít ra sẽ đỡ vấn vương.

"Đừng đánh trống lảng." Cung Tuấn vỗ lên mu bàn tay Trương Triết Hạn, "Đêm nay em đã hỏi về vết thương của anh ba lần rồi. Em sẽ không ngại phiền hỏi thêm nhiều lần cho tới khi có được câu trả lời. Nên để không mất thời gian anh hãy thành thật đi."

"Ỏ, bảo hung dữ." Trương Triết Hạn buông người ra cà nhắc bước lên hai bước mặt đối mặt với Cung Tuấn. "Chân anh đi lại bình thường, cũng không phế như em tưởng tượng đâu. Đừng bị mấy lời ám chỉ của Trần Xung dẫn dắt."

"Em không mù." Cung Tuấn vươn tay ra trong vô thức. Y sợ người trước mặt bị ngã. "Trương Triết Hạn, anh là người cậy mạnh lại hay sĩ diện. Nếu như anh còn có thể lết đi thì sẽ không ngồi xe lăn để người khác đẩy tới đẩy lui."

"Đó là Trương Triết Hạn của năm năm trước." Trương Triết Hạn nở nụ cười. Nụ cười tang thương mất mát. "Anh của hiện tại đã học được lọc lõi, cũng học được tận dụng mọi thứ để đạt được mục đích. Chân anh tái phát chấn thương phải hạn chế đi lại là thật. Nhưng giờ đã ổn rồi. Hôm nay, anh là cố ý ngồi xe lăn để giải quyết một vài rắc rối."

[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ