Tác giả: Quai Ca
Cặp: Chu Ôn
Rating: T
Editor: Tâm Thủy
Một đoạn gió tuyết giữa nhân gian.
~~~
Gần cửa ải cuối năm, Ôn Khách Hành mang theo mũ trùm tìm một con ngựa, mang theo ba thành công lực của y, nói với Chu Tử Thư y phải đi thiên nhai.
Chu Tử Thư nhưng thật ra chưa nói gì thái độ một là một này của y. Hiện giờ hai người họ cư trú ở Trường Minh Sơn, mộ chôn quần áo và di vật của Diệp Bạch Y vững vàng đứng ở trong từ đường nhỏ về sau xây dựng. Bài vị Dung Trường Thanh đã được Ôn Khách Hành vừa kéo dài mặt lẩm bẩm vừa đặt lên.
Nói đến thì cũng đã lâu rồi, Trương Thành Lĩnh đều có một con trai một con gái. Bốn mươi năm đi qua, Ôn Khách Hành dường như rốt cuộc học được tha thứ chính mình, cũng buông tha chính mình.
Tứ Quý Sơn Trang chuyển đến dưới chân Trường Minh Sơn. Từ sau khi Chu Tử Thư ôm được mỹ nhân về, ngược lại đem nửa đời trước an an ổn ổn đặt xuống, luôn giống như hài tử mãi không lớn muốn đi tiểu từ đường của Tứ Quý Sơn Trang tìm Tần Hoài Chương và các sư đệ của hắn tâm sự một chút, uống chút rượu, có khi cũng đùa tiểu nhi tử của Trương Thành Lĩnh một phen.
Tiểu tử này, ngốc giống hệt cha cậu.
Chu Tử Thư luôn nói: "Hai phụ tử các con thật sự là nhất mạch tương thừa, cứ phải sửa lại tên cho Lưu Vân Cửu Cung Bộ của ta."
Ôn Khách Hành che quạt cười ngây ngốc.
Y hiện giờ cũng coi như nửa sư phụ của những đứa nhỏ này, lại không thế nào dạy chúng chiêu thức, chỉ là dẫn chúng hết lần này đến lần khác vung lên Thu Minh Thập Bát Thức. Y nói: "Ta dạy các con Thu Minh Thập Bát Thức, các con phải nghiêm túc học đấy, đây là chiêu thức quân tử dùng, người dùng kiếm chiêu này gần nhất, chính là Chân Như Ngọc Chân đại hiệp của Thần Y Cốc."
Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói: "Sư thúc gạt người, người gần đây nhất rõ ràng là ngài."
Chân Như Ngọc và Ôn Khách Hành, là hai vị quân tử khó gặp được.
Ôn Khách Hành muốn xuống núi, Chu Tử Thư không có lý do gì ngăn cản, ngả người trên ghế dựa xem Ôn Khách Hành thu dọn đồ đạc. Ở trước mặt ngoại nhân, hắn ưỡn thẳng lưng một bộ diễn xuất chính nhân quân tử, ở trước mặt Ôn Khách Hành lại là ngồi không ra ngồi, đúng không ra đứng. Ôn Khách Hành làm bộ làm tịch mắng: "Xem ra huynh là đến lừa ta làm nô tài, trong nhà ngoài nhà cái gì cũng không thu thập, đáng thương ta vừa phải kéo nhỏ, lại phải chiếu cố lớn, sinh sôi mệt gầy hơn mười cân."
Chu Tử Thư cười dài hỏi y: "Đệ nói lời này không thấy đuối lý sao?"
Ôn Khách Hành bĩu môi, nghĩ vùng eo từ từ đầy đặn lên của mình, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Thu thập thỏa đáng, Ôn Khách Hành ngồi trên lưng ngựa, mái tóc bạc đổ xuống theo lưng, khiến Chu Tử Thư giữ lại bắt mang đấu lạp: "Lão Ôn, Ôn đại thiện nhân, xin đệ thương xót, khuôn mặt này của đệ mà không che lại chút, chúng ta chỗ nào đều không đi nổi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Ôn] Đoản văn - Ngọt sủng
FanficCác truyện ngọt sủng, rất nhiều có thể coi là các trích đoạn cuộc sống tại Tứ Quý Sơn Trang sau đại kết cục.