[4] Mình cùng nhau đóng băng trước khoảnh khắc chúng ta chia xa...

1K 191 35
                                    

Sau khi vào trong thị trấn làm vài việc, tôi lên đường quyết tâm tìm kiếm quỷ để diệt. Nhưng vấn đề là đã hai tháng rồi tôi chưa gặp con nào cả!

Không sao. Một samurai phải biết tính kiên nhẫn. Nhưng để kiên nhẫn thì phải có miếng ăn. Vì vậy, thay vì chỉ diệt quỷ, tôi diệt luôn vài con heo rừng để kiếm tiền trang trải cuộc sống.

À ừm, thì tôi cũng bán với giá cũ nên cũng đông khách lắm. Nhưng sao tôi cứ có cảm giác mình đang chuyển sang nghề bán thịt heo thay vì nghề samurai báo thù ấy nhỉ?

Hôm nay tôi cũng đi tìm heo rừng. Nhưng hình như chúng nó sợ tôi hay sau nên tìm mãi chẳng thấy con nào cả. Vì vậy mà tới tối mịt tôi vẫn chưa có chiến lợi phẩm nào.

Nản.

Nhưng trời không phụ lòng người bao giờ! Từ trong bụi cây tôi tìm thấy thứ gì đang ngồi co ro giống hệt con lợn. Vì vậy, tôi liền dùng kiếm chém chết mẹ nó.

Cơ mà nó chưa chết. Nó rú lên rồi lăn ra trước mặt tôi.

Ơ kìa, không phải lợn rừng mà là người á?! Chết rồi, có khi nào tôi sẽ bị gô cổ lên quan vì tội cố ý gây thương tích không?

- Xin lỗi nha, tại nhìn đằng ấy giống con heo quá nên tôi tưởng...

- (con người ngu ngốc dám thách thức ta hả. Ta sẽ xé xác ngươi!!)

Vâng, lại là thứ tiếng gì đấy mà tôi không hiểu được.

Nhưng nhờ cái hàm răng chia chỉa như nhím ấy tôi mới nhận ra đó không phải là người. Có lẽ là quái vật ăn thịt người. Nhưng trông nó xấu quá, nên tôi sẽ gọi nó là quỷ. Xấu như quỷ, ừm, rất đúng!

- Được rồi con quỷ kia, hãy vinh hạnh đi khi mày là con quỷ đầu tiên mà tao giết!

- (ngươi đọc kinh phù hộ cho bản thân tai qua nạn khỏi đấy à? Mơ đi! Ta sẽ không bỏ sót miếng thịt nào của ngươi đâu khà khà!)

- Nói cái đéo gì mà lắm thế? Xem kiếm kỹ của tao đây!

Tôi hô cho oai thôi chứ tôi có biết con mẹ gì về kiếm thuật đâu. Vì vậy tôi tấn công nó bằng mấy đòn như kỹ thuật bổ củi vậy.

Chặt, chém, đâm, đập,... tôi làm đủ thứ trò để tấn công nó. Nhưng mỗi khi tôi chém đứt một phần của nó thì nó lại mọc ra như mới. Hack à? Tao report mày đấy!

Tôi thấm mệt do tấn công không kế hoạch mãi. Có vẻ nó đã đợi tới khi tôi mệt, và rồi nó xuất chiêu.

Từ trong cái bóng của nó, những cái xúc tu xuất hiện và cố tẩm quất tôi.

May thay, nhờ hồi đó tôi có học múa Ballet nên có thể dễ dàng múa mấy đường để né tránh. Không phải khoe, nhưng tôi múa đẹp lắm, tránh đòn cũng giỏi nữa. Perfection.

Nếu không bị trật chân thì tôi có thể né được mấy đòn bão táp của nó đấy ha ha ha!

- Á!

... Nói trước bước không qua. Tôi trật chân thật và rồi mấy đòn của nó trúng tôi sạch sẽ.

Người tôi bay vèo vèo, đập vào một cành cây muốn ná thở luôn. Thế là con quỷ kia được một trận cười hả hê. Còn tôi nằm la liệt vì mệt, và đau.

[ĐN KNY] Em không hiểu tiếng Nhật, xin nói tiếng Việt cho!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ