Seokmin: Mà xuất viện về nhà còn tệ nữa, tại thai 4 tháng nó cũng được thành hình rồi, bác sĩ hỏi rằng có muốn đem bé về chôn cất không thì tất nhiên là anh đồng ý rồi. Bệnh viện gói em lại rồi bỏ vào cái hộp, anh Jisoo cứ ôm khư khư cái hộp, về đến nhà anh ấy nói muốn để bé lại trong nhà một đêm rồi ngày mai hãy tổ chức chôn cất, anh cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý thôi. Cả một đêm đó Jisoo ôm bé vào lòng, anh ấy thì thầm từng lời xin lỗi rồi còn nói chuyện với con, anh nhìn vậy đau lòng lắm chứ, cứ nghĩ đến việc đứa con thành hình người rồi mà lại không có cơ hội nhìn ngắm thế giới này làm cho tim anh như vỡ ra từng mảnh vậy. Đêm đó anh Jisoo không hề rơi một giọt nước mắt nhưng giọng của anh ấy giống như chuẩn bị vỡ oà bất cứ lúc nào.Seokmin: Thế là sáng hôm sau, tụi anh với gia đình nội ngoại 2 bên làm lễ chôn cất cho bé, khi mà cái quan tài nhỏ xíu của con được đặt xuống là lúc anh Jisoo không chịu nổi nữa mà gục xuống khóc lớn, từng tiếng la hét kêu gào của anh ấy như cào mấy vết sâu thẳm vào tim anh vậy. Anh ôm Jisoo trong lòng mà cũng phải bật khóc, muốn trách ông trời vì đã lấy đứa con của tụi anh đi, trên phần bia của đứa nhỏ tụi anh có khắc lên "Lee Young-saeng - Thiên thần của chúng tôi sống được 4 tháng đã trở về với Chúa."
Bin: Đau lòng thật sự, mà thầy và anh Jisoo hẳn cũng phải khó khăn lắm mới có thể trở lại cuộc sống bình thường nhỉ?
Seokmin: Đúng rồi, trong quãng thời gian đó anh ấy không đi hát vì bị ám ảnh, Jisoo cũng không buồn ăn uống gì luôn, anh cứ sợ tinh thần của anh ấy không ổn nên cứ một tuần là anh dẫn anh ấy đi chổ này chổ nọ đổi gió, anh xin tạm nghỉ trên trường để ở nhà với anh ấy thôi, không dám để ảnh ở nhà một mình, sợ ảnh nghĩ quẩn. Cũng may có ba mẹ hai bên hay đến chơi, nấu ăn này nọ, cũng làm cho tinh thần anh ấy thoải mái hơn.
Seokmin: Sau hai tháng thì Jisoo bắt đầu chịu đi hát lại, thấy tinh thần của ảnh khả quan hơn anh mừng lắm nhưng ảnh vẫn không dám bước vào phòng của con, dù vậy lúc đó anh thấy vậy là được rồi, cái gì cũng cần có thời gian chữa lành. Cuộc sống của tụi anh dần trở về quỹ đạo, cứ bình bình đạm đạm vậy cho đến khi anh ấy cấn bầu bé Jeong.
Bin: Chà, hoan hỉ rồi, vậy chắc mang thai lần này hai người khá khó khăn ha.
Seokmin: Khó khăn chứ, tại kiểu 2 đứa lúc đó bị tâm lý bé trước nên lúc biết mang bé Jeong là mọi nhất cử nhất động của anh Jisoo là nhà anh theo dõi gắt gao hết, khi đi khám bác sĩ cũng có dặn là vì anh Jisoo từng bị sảy nên bé này phải thật cẩn thận vì người còn yếu. Khi đó là bao nhiêu đồ ngon rồi thuốc bổ là bắt anh Jisoo ăn hết mà bị cái nhà quá tập trung vô cái thai cho nên anh vô tình quên chú ý đến tâm trạng của anh ấy.
Seokmin: Anh Jisoo lúc đó vừa phải giữ sức khoẻ, vừa phải ăn uống quá nhiều món bổ dồn lại nên ảnh bị stress, mà hên là thời gian đó ảnh vô tình gặp lại bạn thân của ảnh hồi ở Mỹ - anh Jeonghan. Cũng rất cám ơn anh Jeonghan vì đã bên cạnh gia đình anh kịp thời, vừa bên cạnh nói chuyện, tâm sự với anh Jisoo vừa dặn dò, nói cho anh biết nên làm gì. Nhờ vậy mà anh mới sực tỉnh ra là mình cần phải quan tâm đến cả vợ mình nữa, nếu chỉ chăm chăm cho đứa nhỏ thôi thì sẽ rất bất công với anh ấy. Thế là anh cứ vậy chăm sóc cho anh ấy từ tinh thần tới thể chất, sức khoẻ của anh ấy cũng dần cải thiện lại từ từ dù người còn yếu.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Series Seventeen Couple) 1001 Câu chuyện gia đình
FanfictionAuthor : bà Chúi Warning: MPREG MPREG MPREG KHÔNG CHUYỂN VER. KHÔNG ĐI ĐÂU. XIN CÁM ƠN