#3. Thiên thần kẹo ngọt

71 13 1
                                    

Mẹ Youngjae hay ghẹo em rằng, có khi Juyeon hyung là thiên thần được gửi gắm xuống cho em đó. Từ bé đến lớn vẫn luôn là Juyeon hyung cùng em đi học mỗi ngày, cùng em làm bài tập, cùng em chơi bóng rổ, đôi khi còn ăn cơm chung, tắm chung, ngủ chung. Từ bé đến lớn, Juyeon dường như đã trở thành một nhân vật không thể thiếu trong đời sống hằng ngày của em. Từ bé đến lớn, vẫn luôn là anh Juyeon ở bên em, bảo vệ em.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì đó chẳng phải là sự thật sao? Nên dù cái cách nói của mẹ hơi sến sẩm, mà thôi với con người suốt ngày đi coi mấy cái phim tình cảm sướt mướt như mẹ thì nghĩ ra mấy cái từ đó là bình thường mà.

"Em có bồ rồi đó hyung."

Vừa dứt lời, Juyeon phụt hết nước ngọt trong miệng ra, ho sặc sụa.

"Hyung! Em có bồ thôi mà anh sốc dữ vậy?"

"Tại... Tại đột ngột quá... Mà ai?"

Juyeon lau miệng, tự vỗ ngực ổn định bản thân sau mấy giây sang chấn tâm lý vừa rồi. Youngjae vẫn bình thản cắn miếng burger rồi kể tiếp.

"Một người bạn cùng khối. Hôm nay người ta tỏ tình với em."

"Thế là em đồng ý luôn vậy đó hả?"

Juyeon hỏi vậy, vì anh biết, em đang không có tình cảm với ai cả.

Anh biết hết, vì đó là lời hứa giữa hai người bọn họ 5 năm về trước mà, không giấu nhau bất kỳ điều gì.

"Chớ sao? Người ta có lòng thì thôi em cũng có dạ."

"Yêu đương chứ có phải cái gì đâu mà lòng với chả dạ hả ông tướng?"

Em nhún vai. Biết đâu cái mối quan hệ này cũng sẽ nên được cái gì đó thì sao?

---

Sohn Youngjae với cô bạn kia chia tay sau ba tháng quen nhau. Đây là một kết quả không ngoài dự đoán đối với Juyeon, điều khiến anh ngạc nhiên là không ngờ hai đứa nó quen nhau lâu đến vậy. Lúc đầu anh nghĩ hai người họ quen nhau tối đa lắm một tháng là cùng.

Tất nhiên Juyeon không thể nào không xuất hiện để an ủi thằng em của mình rồi.

Anh gõ cửa hai cái lấy lệ, xong mở cửa. Bên trong phòng tối thui vì em đóng rèm cửa lại còn tắt hết đèn, còn em thì ngồi trong một góc giường, trên tay cầm một khối rubic và xoay nó với một tốc độ chậm chạp, nhưng mắt thì nhìn về hướng vô định nào đó. Juyeon nhướn mày, vì anh biết, đây không phải là hành động Youngjae sẽ làm khi em buồn, mà là khi em cảm thấy trống rỗng. Trống rỗng là trống về mặt cảm xúc, không buồn, không vui, không biết làm gì hết, cũng không muốn làm gì hết.

Anh biết ý, cũng chỉ đóng cửa lại chứ không bật đèn lên.

"Kẹo không?"

"Anh nghĩ em là đứa con nít lên ba đấy à?"

"Kẹo dẻo xoài đấy, không ăn thì anh đem cho..."

"Đưa đây."

Quả nhiên, vẫn luôn là Juyeon nắm được thóp của Youngjae. Anh ném bịch kẹo cho em, rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh em.

|Juric| CandyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ