Họp chợ

30 1 0
                                    


Một tuần dạy học khiến Trình Nặc có chút đau đầu, những đứa trẻ ở vùng núi lạc hậu khó có thể hiểu được kiến thức của những đứa trẻ bình thường ở các thị trấn của quận nhỏ, cô dạy rất vất vả, ngẫu nhiên có chỉ một hai đứa trẻ có thể hiểu được, lâu lâu nhận được câu trả lời, trong lòng cô tràn ngập vui mừng.

Trải qua một tuần,  mọi sinh hoạt bắt đầu tiến vào quỹ đạo, mỗi ngày cũng không nặng nề nhưng chút lo lắng lên lớp học, soạn bài dần dần áp áp lực lên.

Điều bất tiện duy nhất là cô thường xuyên cảm thấy khớp gối đau nhức khiến cô không thể đi lại thoải mái, đường núi dốc, cô là một cô gái thành thị quen đi đường nhựa không cách nào quen.

Thay thế, chiếc “xe đạp thồ” Hứa Tông Châu mỗi ngày sẽ đến đón đưa cô, tuy rằng sẽ làm cô cảm giác xấu hổ, dân làng sẽ không quá khắt khe với nữ giáo viên xinh đẹp đến từ thành thị này, nhưng thỉnh thoảng mới gặp hai người trên đường lớn tiếng dặn dò Hứa Tông Châu, chăm sóc tốt cho cô. Những lúc này Trình Nặc đều sẽ cảm thấy xấu hổ, may mắn chính là, nhiều lần đều có Hứa Đồng Nhạc  cùng đi bên canh , có ba người cùng người trò chuyện, cũng làm cô sẽ an tâm một ít.

Nhưng có đôi khi Hứa Đồng Nhạc cũng không ở cùng mọi lúc, ví như Vương Quế Chi mấy ngày nay vội vàng đi nhà Lan thẩm làm miếng độn giày bán kiếm tiền, bà liền sẽ dặn dò Hứa Đồng Nhạc  học về nhà sớm chút, trong nhà cũng có chút việc bận.

Lúc này Hứa Đồng Nhạc không chờ Trình Nặc dạy học xong cùng về, sau khi học sinh về hết, cũng chỉ có Hứa Tông Châu đang đợi ở con đường nhỏ cạnh trường học.

Qua mấy ngày nay “đón đưa”, Trình Nặc coi như hoàn toàn chấp nhận Hứa Tông Châu đến đón, nam nhân cao gầy đứng ở bờ ruộng chờ cô, cô sẽ mỉm cười chào hỏi anh, nam nhân liền sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, không có nhiều lời, không dám nhìn cô, trực tiếp cúi người, để Trình Nặc leo lên lưng anh.

Trình Nặc trong lòng sinh nghi, rõ ràng ngày đó Hứa Tông Châu tựa hồ đã nguyện ý mở lòng với cô, bầu không khí nhẹ nhàng, dám cùng cô đối diện, vì cái gì đột nhiên bắt đầu ngượng ngùng, nhưng cô lại không nghĩ hỏi nhiều, chỉ cảm thấy là tuổi dậy thì thiếu niên tính tình nổi loạn chút, cô không có biện pháp khống chế.

Hứa Tông Châu mỗi lần cõng cô, bước chân của anh ta sẽ nhỏ hơn, nhưng mỗi bước đều vững vàng. Trình Nặc cảm thấy an tâm, đầu đặt ở trên vai anh, ngẫu nhiên sẽ chủ động nói chuyện phiếm, nhưng Hứa Tông Châu đều chỉ là im lặng tiếp nhận, không nói nhiều lời.

“Tông Châu, chân ta cũng gần tốt rồi. Tuần sau ta sẽ tự mình đến trường, không cần phiền toái đến em."

Hai người khoảng cách quá gần, giọng nói nhỏ nhẹ của cô lướt qua hốc tai Hứa Tông Châu, hấp dẫn anh một hồi.
Để đón đưa cô, Hứa Tông Châu hàng ngày dậy sớm hơn, trước khi đưa Trình Nặc đi, Hứa Tông Châu đã thu nhặt đậu ngoài đồng rồi trở về, mỗi ngày buổi tối anh đều dắt bò dẫn về nhà, sau đó chạy đến cửa trường chờ cô tan học, tuy rằng anh nói không nhiều lắm, nhưng Trình Nặc đều hiểu, cô không muốn làm phiền quá nhiều, đầu gối tuy rằng còn đau, nhưng cũng không đến mức đau mọi lúc đều phải cần Hứa Tông Châu trợ giúp.

Hứa Tông Châu nghe lời cô nói, sửng sốt vài giây, “Được rồi, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, chị có thể ở nhà nghỉ ngơi, tuần sau không có chuyện gì, ta cũng sẽ không đưa đón chị nữa.” Anh một bên nói một bên đem Trình Nặc hất lên trên lưng, Trình Nặc thuận thế dùng chân kẹp chặt eo anh, sợ bị rơi xuống.

Hứa Tông Châu bị động tác này làm cho nhíu mày, chỉ cảm thấy cái không nên phản ứng lại bắt đầu cứng lại.

“Đúng vậy, ngày mai nghỉ, các em cuối tuần thường làm gì?” Trình Nặc có chút tò mò, người trong thành thị, mặc kệ ngày thường công việc nhiều, cuối tuần vẫn sẽ nghỉ ngơi, người trong núi không có lao động nhiều các khái niệm phục hồi sức khỏe, nhưng hẳn là cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi mới đúng.

Hứa Tông Châu cẩn thận quan sát con đường dưới chân, cố gắng tránh nhảy qua hố để tránh va vào cô, “Này cuối tuần sẽ có một cái chợ, lần này là chợ trong trấn, ta phải đi họp chợ, đem đồ mẹ làm bán lấy chút tiền.”

“Chợ?” Trình Nặc hứng thú.

Ở trong thung lũng núi nghèo này đã mười ngày qua, trừ bỏ ngẫu nhiên thu được mẹ Trình mấy cái tin nhắn, cô không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài, trong núi không có tín hiệu, thứ hai còn lại là nhà Hứa Tông Châu tuy rằng có đèn điện, lại không có ổ điện, cũng không biết lúc xây dựng có nghĩ về chuyện dùng các thiết bị điện không, cho nên tìm khắp toàn bộ nhà, không có nơi mà có thể sạc điện thoại.

Sợ rằng điện thoại sẽ bị sập nguồn hoàn toàn sau khi dùng quá nhiều, cô đã tắt nguồn từ lâu, chỉ thỉnh thoảng khi nhớ bạn bè và gia đình quá, cô mới mở máy lên xem ảnh và tin nhắn trước đó.

“Họp chợ kia, có phải có rất nhiều người hay không? Cũng có cửa hàng sao?” Trình Nặc có chút kích động hỏi, giọng nói trở nên có chút hưng phấn .
“Ân, chợ trong trấn so quê nhà náo nhiệt rất nhiều, nửa tháng một lần, nửa tháng mới họp một lần, đông người, nhiều hàng. Dọc đường có lán trại, lán dựng ngoài đường.”

Trình Nặc càng nghe càng hưng phấn, tay ở trên cổ nam nhân có chút chặt lại, “Ta đây có thể đi sao? Ta là nói… Cùng em đi họp chợ?”

Có cửa hàng, vậy nhất định có điện, cũng sẽ có tín hiệu, cô liền có thể gọi điện thoại cho mẹ Phương Vân Điền Mục, cũng có thể nhân cơ hội nạp điện cho di động! Cô cực kỳ kích động, chỉ hy vọng hiện tại chính là chủ nhật.
Hứa Tông Châu không có lập tức trả lời cô, chỉ cho rằng cô là tò mò sinh hoạt dân quê, kỳ thật là muốn mang cô cùng đi, chỉ cần cô muốn làm, anh đều nguyện ý đi làm, nội tâm chỉ cầu cô có thể liếc mắt nhìn mình một lần, vậy đủ rồi……

Mây cùng bùn vĩnh viễn sẽ không có thể giao thoa, anh chưa bao giờ hy vọng xa vời, nhưng bùn đất ngẩng lên không trung nhìn đám mây trắng tinh như ngọc, cũng hy vọng đám mây có thể có trong nháy mắt nhìn lại, mặc dù chỉ là hành động vô tâm.

Tới gần ngươi chiếm hữu ngươi 《tỷ đệ niên hạ H》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ