Chương 25: Tang gia

104 8 0
                                    

#25 ( bão 3 )

- Ya. Anh biết em thương anh nhất mà.

Tiêu Chiến ôm tay nam nhân trước mặt, hớn hở nói. Vương Nhất Bác xoay người Tiêu Chiến lại, siết chặt eo rồi cúi sát mặt, giọng trầm khàn lên tiếng hỏi

- Vậy có thưởng không ?

Tiêu Chiến đùa Vương Nhất Bác ra, hờn dỗi

- Đừng giở giọng lưu manh. Ở đây còn có Dương San San nữa

- Đâu cơ ?

- Em bị đui sao ? Ở...

Vương Nhất Bác vẫn cố kéo Tiêu Chiến lại cười lớn

- Nào, anh nói thử xem ?

Khuôn viên bệnh viện bây giờ tĩnh lặng như chưa từng có ai ở đó. Dương San San như vậy mà lại bỏ cậu ở đây một mình.

Tiêu Chiến mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy căn phòng quen thuộc trong lòng có chút ấm áp. Cậu bước xuống cầu thang rồi chợt khựng lại vì tiếng ồn ào. Dưới bàn ăn trong bếp mọi người có mặt đông đủ

- Haizz, Nhất Bác à. Đàn ông người ta muốn lấy một người phụ nữ giỏi việc nhà để đảm đương việc nội trợ. Cháu lại mang về đây một thằng con trai như vậy. Không sợ chết đói à

Vương Nhất Hy khẽ cười thầm trong lòng. Người chú này của cô đúng là biết một mà không biết hai. Để Vương Nhất Bác lấy người khác, cô mới sợ em trai mình chết đói đó. Vả lại, xã hội bây giờ ai còn lại kỳ thị chuyện tình yêu đồng giới cơ chứ ? Bố mẹ cô còn chưa lên tiếng can thiệp, vợ chồng ông ta nghĩ mình là ai mà lại có quyền xen vào chuyện hôn nhân đại sự của Nhất Bác ?

Tiêu Chiến nghe được những lời này sâu trong thâm tâm có chút đau lòng

- Tiêu Chiến. Thằng bé chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, đâu thể sánh với các tiểu thư đài các được. Ta thấy Lưu Yên Hoa cũng không tệ. Con xem...

/Choang/

Chén trà nóng trên bàn bị Vương Nhất Bác dằn mạnh xuống mặt bàn vỡ tan. Tiêu Chiến vội bước nhanh xuống, rút tờ giấy lau vội dòng nước ấm nóng đang tràn ra mặt bàn, chuẩn bị chảy xuống người Nhất Bác.

- Cẩn thận.

Vương Nhất Bác giữ lấy tay Tiêu Chiến, hơi thở nặng nề

- Anh xuống từ bao giờ ?

- Vừa xuống thôi. Em sao vậy ? Có chuyện gì mà tức giận đến mức đó chứ ?

Vương Nhất Bác thở dài một hơi nắm tay Tiêu Chiến dẫn vào bếp.

- Chuyện nhỏ thôi. Đừng bận tâm. Em lấy cháo cho anh.

Vương Kiêu lúc này cũng đứng lên cầm tay vợ

- Ta và mẹ con đến cô nhi viện hôm nay. Có lẽ sẽ về muộn.

Tiêu Chiến nhìn bóng hai người rời đi. Không biết vì sao một dự cảm không lành lại xuất hiện trong lòng cậu... Vương Nhất Bác đang múc cháo đột nhiên bát cháo lại rơi xuống vỡ tan. Lại đổ vỡ. Vương Nhất Hy nhíu mày quay lại, mắt trái khẽ giật liên hồi. Có chuyện gì xảy ra được chứ ?

[ Bác Chiến ] Bạn học Tiêu, you are mine Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ