27

2.9K 200 13
                                    

Trí Mẫn dạo này thường xuyên đi xã giao bên ngoài quan hệ làm ăn cũng rộng rãi hơn việc nhà có chị Chi đảm đương giúp em cũng đỡ nhọc một phần. Có thời gian để chăm lo cho chồng cùng cha má đã lớn tuổi Chung Quốc cũng không khá hơn bao nhiêu ngày nào cũng tây trang phẳng phiêu không đi đến công ty nhà xưởng cũng là dự tiệc uống rượu đến tận khuya mới về. Dạo gần đây còn có hương nước hoa phụ nữ trên áo Chí Mẫn nghĩ là do va chạm mà có thôi im lặng đem quần áo đi giặc nhìn chồng dang hai tay hai chân ngủ trên giường lắc đầu ngán ngẩm. Nếu chỉ một hôm áo phảng phất nước hoa do vô tình dính phải thì sao ngày nào đi tiệc cũng có mùi mà lại là cùng một mùi. Chẳng lẻ Chung Quốc bí bách sinh liều cầm cự không xong liền đi tìm tình mới.

Chí Mẫn nay đã khác xưa sẽ ủy mị nhưng là khi ở với chồng còn không thì đừng hòng ai ăn hiếp được em hai năm rèn luyện nơi thương trường tính tình điềm đạm khí thái lạnh lùng làm kẻ trên người dưới hài lòng kính nể.

" Chung Quốc anh dậy cho em "

" Để anh ngủ chút đi mà "

" Anh nói xem mùi nước hoa trên áo này là sao đây "

Tiếng nói run run như sắp khóc Chung Quốc không đánh liền tỉnh hấp tấp giải thích.

" Là do tiệc rượu nhiều người không tránh khỏi va chạm em phải tin anh "

" Vậy tại sao lại cùng một mùi hương chứ, anh......hức.....anh chê em rồi có phải không, anh hết thương em rồi.....hức.....Ahhhhh "

Chung Quốc xót xa ôm chầm lấy người nhỏ để em rúc sâu vào cổ thút thít rồi khóc lớn khóc cực kỳ mạnh mẽ cứ như bao nhiêu nước trong người đều tuôn ra hết hai vai run lên nấc từng hồi đây là nhõng nhẽo anh bỏ bê người ta lâu nay đây.

" Ngoan em đừng khóc anh không có mà anh chỉ có mình em thôi "

" Anh....hức..anh ngày nào cũng vậy không vì công việc cũng là tiệc rượu em hôm nào cũng chờ anh về anh bỏ em ngồi ở nhà ngày nào cũng ngóng anh....huuuuu "

" Anh xin lỗi em cũng biết là nhờ mấy buổi như vậy anh mới được nhiều mối làm ăn mà anh xin lỗi sẽ không như vậy nữa.... "

" Hức...huhu "

" Anh sẽ hạn chế mà. ngoan, anh biết em cũng mệt nhọc công việc mà hôm nào cũng thức chờ anh lo cho anh từng cái áo từng ấm nước nóng cho anh tắm lo cho anh chu đáo mọi việc. Là anh không tốt là anh hư. Chí Mẫn ngoan đừng khóc nữa mà "

" ...hức....hức....."

Nhỏ dần lại chỉ còn là tiếng nấc nhè nhẹ ôm em ủ ấm trong lồng ngực vững chải ru vào giấc ngủ trên mắt còn đọng lại vài giọt anh nhẹ tay gạt đi hôn lên đôi mắt đỏ lên vì khóc đến chiếc mũi nhỏ xinh cũng không thiếu phần anh mới an ổn ru em. Dạo này anh hay thường gác tay trên trán suy nghĩ mông lung Trí Mẫn hai năm nay thay đổi nhiều quá trưởng thành hiểu chuyện có đôi phần sắc sảo nhưng sao trong lòng anh buồn nhiều hơn vui. Anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, quay sang ôm em vào lòng lim dim ngủ.

Sau hôm khóc như mưa bão Chung Quốc thật sự hạn chế đến những nơi đó hết mức có thể thường về nhà sớm cùng vợ âu yếm cưng chiều. Trí Mẫn tà mị có hôm cho ôm không cho sờ có hôm cho hôn nhưng chẳng chịu thân mật em đây là đang nhờn với anh cho anh biết thế nào là mồi ngon trước mắt ăn không được rờ không xong.

CẬU ÚT ƠI!!!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ