Yên bình (H)

4.9K 219 9
                                    

Thật hư khi tự tiện lấy đồ của người khác để chơi đùa mà không tự trả lại được

[{•}]

Seok Jin nằm uể oải trên thảm cỏ xanh mướt sau vườn, anh chán nản thổi những cọng tóc dài đang ánh kim lên vì nắng Mặt Trời vào không trung, lông mày nhăn lại một phần vì nắng, một phần vì khó chịu, miệng lẩm bẩm vài từ mắng yêu dành cho ai đó, dạ...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Seok Jin nằm uể oải trên thảm cỏ xanh mướt sau vườn, anh chán nản thổi những cọng tóc dài đang ánh kim lên vì nắng Mặt Trời vào không trung, lông mày nhăn lại một phần vì nắng, một phần vì khó chịu, miệng lẩm bẩm vài từ mắng yêu dành cho ai đó, dạo gần đây Nam Joon liên tục không về nhà mấy ngày làm anh khá cô đơn xen một chút lo lắng dành cho em người yêu của mình. Bà Kim vừa mất cách đây mấy tuần, bà đã nhảy cầu tự tử không biết vì lý do gì, mọi tin tức đều đã bị Nam Joon đóng băng hoàn toàn và các tờ báo bắt đầu sửa chữa lại thông tin nhằm ổn định dân tình.

Cái chết của bà vẫn còn là một bí ẩn mà anh chưa được biết, mỗi lần anh hỏi Nam Joon thì hắn sẽ lại lờ đi và đánh trống lảng sang việc khác, có lẽ hắn rất đau lòng nhưng hắn không cho phép bản thân mềm yếu, hắn bắt đầu cố gắng tập trung vào việc gì đó hơn để kìm lại cảm xúc. Hắn bận rộn để lo tang lễ cho bà, thậm chí hắn còn một mình gồng gánh công ty và Hắc Vương mà tuyệt đối không cho anh giúp đỡ làm anh thấy dỗi hắn vô cùng. Nhưng thời gian nghỉ ngơi còn không có, hắn lấy đâu ra thời gian để dỗ dành anh chứ? Từ 6 năm trước, ngày anh bỏ đi, tình cảm của anh đối với bà Kim cũng mờ nhạt dần, hơn nữa khi còn sống với nhau, bà Kim cũng chưa từng muốn chấp nhận anh nhưng Nam Joon lại khác, từ khi bà mất mọi cảm xúc trên khuôn mặt hắn đều chỉ thể hiện qua đôi lông mày sắc bén: Nhăn và thả lỏng. Chỉ vậy thôi cũng đủ biết hắn đã trải qua mất mát lớn thế nào. Dẫu biết lúc anh đi bà Kim vốn coi Nam Joon như một đồ vật sở hữu khiến hắn không còn màng sống chết nhưng vẫn là máu mủ ruột thịt nên hắn đau buồn như vậy cũng là đương nhiên

Nhưng hắn cũng đừng có làm lơ mọi quan tâm của anh như vậy chứ? Dù gì anh cũng đã không gần hắn mấy tuần rồi, hễ cứ định gợi ý cho hắn thì hắn lại ngay lập tức rời đi vì công việc, hồi trước bảo anh nhịn anh còn nhịn được chứ từ lúc về ở với Nam Joon đến giờ, suốt ngày bị cái bệnh cuồng dâm của hắn quấn lấy làm cơ thể anh cũng có chút phản ứng phụ, giờ lại không được thỏa mãn, thật bất công mà

Cổng nhà được kéo mở vang lên tiếng chát chúa thu hút sự chú ý của anh, Taehyung và Jungkook nhanh chóng rời khỏi chiếc xe Jaguar F-PACE đỗ ở giữa sân, lôi ra một con người không rõ là còn sống hay không, vội vã vác vào trong nhà, đặt hắn nằm lên ghế. Hai mắt Nam Joon thâm quầng, khuôn mặt cũng trắng bệch lại như xác sống, râu đã bắt đầu mọc dài ra tạo vẻ nam tính trên khuôn mặt trưởng thành, phần tay giữa bị tấy lên run rẩy do viết quá nhiều, hắn toàn thân bất động, nhắm mắt thở đều, không màng đến mọi việc xung quanh

(NC-17)[Namjin] - Dục vọng chiếm hữuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ