Wakasa luôn nói rằng anh ấy thích Takemichi, anh ấy chứng tỏ với cậu như vậy thật. Cho Takemichi những gì cậu ấy thich, chăm chút cậu ấy từng chút một, cho cậu ấy cảm giác như bản thân đang được chiều chuộng, khiến cho Takemichi cảm giác cậu ấy như là một chàng hoàng tử nhỏ vậy.
"Waka? Anh đang đi đâu đấy?"
Takemichi tay cầm cây kẹo mút từ từ bóc vỏ, chăm chú nhìn cái điện thoại nhỏ trên bàn đang phát ra giọng nói của người kia.
"Michi cưng đó hả? Anh đang đi siêu thị.Em có muốn nhờ anh mua gì không nè?"
"Sao anh không rủ em đi cùng?"
"Ai bảo em bé của anh ngủ ngon quá làm gì? Nhìn em ngủ ngon đến mức anh không nỡ gọi em dậy luôn"
Takemichi phì cười, vốn dĩ còn định trách mắng người ta vì tội bỏ mình ở nhà bơ vơ một mình, ai ngờ người ta mới buông đôi câu mình đã ngại đến mức mặt đỏ như trái cà chua như vậy rồi. Thật thiếu nghị lực.
"Vậy...hả?"
"Haha..anh mà cần phải nói dối em hả?"
"Lần sau nhớ gọi em đi chung..còn giờ thì chuyên tâm mua đồ rồi về đây em nấu"
"Ok bé con"
Cuộc điện thoại dài 3 phút kết thúc với cái mặt đỏ chót của Takemichi.
Ngậm cây kẹo trong miệng, cậu nhớ đến vị ngọt trong miệng của Wakasa mỗi lần cả hai hôn hít. Wakasa thích đồ ngọt, cậu biết, vậy nên trong nhà của cả hai không bao giờ thiếu những thứ đồ đầy đường này.
Takemichi bước về phía phòng của mình mà ngã lưng xuống. Dù họ ở chung nhà nhưng cả hai ở khác phòng. Không phải cậu không muốn ở chung mà là anh ấy muốn tôn trọng quyền riêng tư của cậu. Nghe rất hợp lý nên cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Chifuyu đã từng nói phòng con trai luôn có một thứ gì đó rất đen tối, ví dụ như là ảnh hở hang, video phim người lớn, hay là những món đồ chơi tình dục chẳng hạn.
Nghĩ tới lời nói vô tình của Chifuyu làm cậu tò mò bật dậy. Mặc dù là cậu biết Wakasa không giấu những món như thế đâu, mà dù có giấu cũng chẳng sao cả vì đó là quyền của anh mà, anh cũng trưởng thành rồi.
Vì tính tò mò gọi cửa, cậu không thể nào mà ngồi yên được. Từ từ mở cửa phòng của Wakasa ra
"Em vào nhé...xin lỗi anh rất nhiều.."
Căn phòng chẳng có quá nhiều đồ đạt, rất ngăn nắp và gọn gàng, việc này khiến cậu thấy khá bất ngờ. Ga trải giường màu xanh dương trầm, tường thì quét một màu trắng tinh, ở trên tủ đầu giường thì là tấm ảnh của hai người họ chụp vào đêm giáng sinh đầu tiên ở bên nhau. Nhìn vào góc nhỏ đó cậu vô thức nở nụ cười ấm lòng.
Nhưng giờ không phải là lúc cảm động, Takemichi phải tìm ra bí mật "đen tối" của anh người yêu.
Đi tìm từng ngóc ngách nhưng chẳng thấy gì. Cậu mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường, sau đó úp mặt lên chiếc giường to của anh.
Trong lúc khẽ xoay người tay cậu đã đụng vào một dị vật nào đó ở dưới gầm giường.
Tò mò nhìn xuống thì đó là một hộp cát tông nho nhỏ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[WakaTake] but i love you so... [HE]
AléatoireWakasa thích Takemichi ? hay chỉ là Takemichi nghĩ như vậy? HE ____ Không reup truyện dưới mọi hình thức Truyện có tính chất OCC Không liên quan nhiều đến manga gốc Mong mọi người không chê lối viết văn và sự diễn dãi khá là dở tệ của mình Mong mọi...