Thanh âm của Sa Hạ nhẹ tựa lông hồng, chầm chậm rơi vào tim Tử Du, thế là sắc mặt lạnh lẽo kia bỗng nứt toác, đáy mắt lạnh giá có độ ấm, trái tim chua xót như bị ngâm trong nước ép chanh.
Khóe môi Tử Du khẽ động đậy, dường như muốn nói gì đó, đúng lúc này lại có giáo viên đi từ bên trong văn phòng ra ngoài, cô nghiêng người nhường đường, tư duy nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô nhìn Sa Hạ một cái, lại nhìn sang Tiểu Nghiên, nhấc chân đi tới ngã rẽ cầu thang, quay người đi.
Sa Hạ vội vàng đi theo.
"Nhìn thấy rồi đấy, tôi rất ổn." Tử Du nhàn nhạt nói, ánh mắt rơi trên người Nhã Nghiên, cong môi khẽ cười.
Nụ cười ấy rất nhạt, nhưng trong mắt Sa Hạ lại vô cùng quý giá, cho dù đó là nụ cười dành cho con gái, cô ấy cũng thích, cảm giác hai người nhanh chóng có thể hòa hợp. Sa Hạnhỏ tiếng nói: "Chuyện lần trước, chị..."
"Tôi phải tan làm rồi, hai người cũng về sớm đi." Tử Du nhanh chóng ngắt lời, tuy là nói với Sa Hạ, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn Nhã Nghiên.
Cắt ngắn mái tóc, nhìn Tử Du bớt đi vài phần ma mị, tăng thêm mấy phần thành thục, giống như một người phụ nữ cool ngầu, rất có tinh thần, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng vô cùng xa lạ so với trước kia. Hơn nữa, sợi dây chuyền trên cổ Tử Du cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tử Du nói xong, xoa đầu Tiểu Nghiên, đi thẳng về phía văn phòng.
"Tử..."
Sa Hạ vừa định gọi Tử Du, lại có một giáo viên khác đi từ văn phòng ra, đi về phía cầu thang bên này, đi ngang qua trước mặt cô ấy. Những lời còn lại của Sa Hạ bị mạnh mẽ nuốt vào trong cổ họng.
Dường như người kia không nghe thấy, không quay đầu, đi vào văn phòng.
Sa Hạ đứng ngây tại chỗ.
Bầu trời trong trẻo, ánh chiều tà nghiêng về đằng tây, sân trường ồn ào, hành lang nhìn không thấy điểm cuối, gạch men sáng loáng có thể soi gương. Tất cả sự việc, có tĩnh, có động, đều chứng kiến sự khổ sở của Sa Hạ lúc này, chỉ cần tương lai cô ấy nhìn lại những thứ này, chắc chắn sẽ nhớ lại dáng vẻ chật vật chua chát của bản thân ngày hôm nay.
À, còn có con gái ở sau lưng.
Nhã Nghiên lặng lẽ nhìn mẹ, ra sức liên tưởng tới cảnh tượng trong tiểu thuyết và trong phim truyền hình, nhưng không cách nào thay thế. Cái tuổi chưa hiểu tình yêu như Nhã Nghiên vẫn không thể hiểu được, chỉ cảm thấy, thì ra hiện thực cuộc sống và thế giới hư ảo không hoàn toàn tương đồng.
Cô bé tưởng rằng mẹ và cô Chu chỉ giận dỗi nhau, mấy hôm là lành, tình tiết trong tiểu thuyết đều như thế, nhưng hôm nay sau khi tận mắt chứng kiến, lại phát hiện hình như không đơn giản như thế.
Cô bé không hiểu.
"Nghiên con..." Sa Hạ thất vọng quay người, nhìn con gái đang nhìn bản thân mà ngẩn ra, vô lực cười cười, nói: "Đi thôi."
Nhã Nghiên gật đầu, chủ động níu lấy cánh tay mẹ.
Trong đêm, đèn trứng phát ra ánh sáng ám vàng, lặng lẽ tĩnh mịch, giống như kị sĩ âm thầm canh gác trong đêm đen.
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER - SATZU] Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh
Fiksi PenggemarTruyện cover từ tác phẩm: Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh của tác giả Cảnh Ngô - Chu Tử Du × Thấu Kì Sa Hạ/ SaTzu (main) - Du Trịnh Nghiên × Hirai Momo/ JeongMo - Danh Tỉnh Nam × Thấu Kì Nhã Nghiên/ MinaYeon - Kim Đa Hân × Tôn Thái Anh/DubChae...