8. Lập

608 83 14
                                    

Một ngày tốt lành khi cảnh tượng chào đón họ vào sáng sớm chính là một phòng giam đúng nghĩa, với bức tường tróc sơn nhạt màu và mạng nhện giăng đầy các góc. Chắc chắn là bữa tối đầy đủ chất đạm một cách đáng ngờ ngày hôm qua đã giúp cho phía quân đội dễ dàng hơn trong việc mang bọn họ tới đây. Vậy mà họ đã nghĩ rằng mình được 'tẩm bổ' cơ đấy.

Trên chiếc bàn nhỏ mục nửa số chân được bày gọn đẹp năm chiếc đĩa sứ, theo thứ tự lần lượt đựng các loại trái cây nhiệt đới từ trái qua phải là kiwi, bơ, xoài, thanh long ruột đỏ và cam. Chẳng cần lời giải thích nào bọn họ cũng nhận ra được đây rõ ràng là trò chơi may rủi, chỉ không biết rằng người chơi rồi sẽ nhận được may hay rủi thôi.

Lưu Vũ đã chẳng ngần ngại mà chọn thanh long ruột đỏ, loại quả mà cậu luôn nói rằng bản thân giống với nó nhất khi được kêu so sánh với một loại trái cây. Sau khi đưa ra quyết định, cậu bị bịt mắt trong suốt quá trình di chuyển và dừng chân trước cánh cửa căn phòng được dán số 4, cũng có vài người đợi sẵn trước rồi.

Patrick đang ngồi xổm cách đó không xa với vẻ cau có không thường thấy trên khuôn mặt, trông thấy Lưu Vũ xuất hiện thì điềm nhiên nở một nụ cười hết sức thân thiện như người vừa nãy chẳng phải là mình.

"Thật tốt khi thấy cậu, Lưu Vũ.", Patrick thuận tay ôm người kia trong vòng tay để bản thân lấy lại bình tĩnh.

Câu này thật sự là nghĩa đen chứ không phải một lời chào hỏi khách sáo gì cả, có trời mới biết nãy giờ không khí đã căng thẳng thế nào khi cậu chưa đến. Không lạnh như băng cũng chẳng nóng như lửa, đáng sợ hơn chính là nằm giữa ranh giới của cả hai, khiến một số xung quanh chứng kiến vẫn còn cảm thấy rợn người.

Hắn không biết rằng Patrick lại giỏi quản lý biểu cảm đến vậy, trước mặt người mình có thiện cảm sẽ là một mặt khác và với những kẻ đáng ghét như hắn là một mặt khác. Điều này chứng tỏ là hắn 'may mắn', đúng chứ?

Sau khi suy nghĩ đủ đường, Châu Kha Vũ liền bật cười, kiểu như vừa khám phá ra điều gì đó mới lạ lắm. Hắn đến gần người kia cùng lúc thông báo bắt đầu chặng thi được phát qua loa, ghé sát bên tai một giọng nói khàn đục.

"Cùng là cáo nhưng chẳng nhận loài, đeo mặt nạ thỏ lâu như thế chắc hẳn là mệt lắm nhỉ, cậu Pat?", sau đó gật đầu như lời chào đến Lưu Vũ khiến cậu có chút bối rối nhưng cũng đáp lại bằng một hành động giống hệt.

Tia máu thoắt hiện nơi đáy mắt, Patrick đáp lại bằng một ý cười không rõ ý nghĩa khi vai hai người sượt qua nhau.

ดีใจมาก.

*rất hân hạnh*

.

Chặng thi hôm nay là chặng cậu cảm thấy tự tin nhất, vì đó là Thủy Đại mà. Trừ một lần thất bại đáng xấu hổ, Lưu Vũ không cho phép bản thân được bất cẩn thêm một lần nào cả. Thói quen tính toán cẩn thận các góc độ - phương cách - xác suất thành bại trước khi sử dụng năng lực cũng vì vậy mà được hình thành.

Chỉ cần bên trong không phải là con vật nào đó với nhớt dãi và mùi hôi như hôm qua là được. Lưu Vũ bước vào căn phòng kín trước mặt trong khi thầm cầu nguyện cho bộ đồng phục của mình.

[INTO1] Even In The DarknessNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ