Bước ra khỏi Lâm Tú cung, Phụng Kết La đem suy nghĩ của mình nói với Phụng Tử Phàm, còn nói "Theo lý thì cơ thể người không thể tự sinh hương Thang Dục. Nếu chủ động dùng hương, Minh phi và Bạch cô nương lẽ ra nên rõ ràng mới phải."
Phụng Tử Phàm sờ sờ cằm "Nếu tỷ thật sự muốn biết, đệ sẽ truyền thiệp bái phỏng đến Bạc lâu."
Bạc lâu là chốn như thế nào, Phụng Kết La hiển nhiên không còn xa lạ, nhưng dẫu sao Phụng gia làm ăn quang minh chính đại, dây dưa với hắc đạo cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Có điều ba ngày sau, bởi vì người ngoài không được phép lưu lại lâu trong nội cung, nàng tạm thời mang một ít hương liệu mới qua cung Lâm Tú, giữa đường chạm mặt Lệ hoàng hậu.
Chính vào lúc này, Phụng Kết La liền đổi ý.
Lệ hoàng hậu lần đầu tiên cùng Phụng Kết La tiếp xúc gần, ánh mắt chỉ dồn vào hộp gỗ trên tay nàng. Hoàng hậu duỗi tay vuốt ve hộp gỗ, cánh môi đỏ mọng giãn ra tạo thành nụ cười "Xem ra tỷ tỷ vẫn là không chịu tin tưởng bổn cung."
Phụng Kết La hiểu rõ hai chữ 'tin tưởng' này là ý tứ gì, trước mắt thì Lệ hoàng hậu đã coi nàng là phe cánh của Minh phi, mệnh cây cỏ có bị dẫm chết cũng là lẽ thường. Nàng lại nghe ma ma hầu cạnh thổi gió bên tai Lệ hoàng hậu, ý muốn gạch tên Phụng gia ra khỏi danh sách hoàng thương, thái độ của người bình thản, dường như không phản đối.
Một bên là Lệ hoàng hậu thống lĩnh lục cung, một bên là Minh phi vinh sủng bậc nhất, trâu bò húc nhau, phận ruồi muỗi như nàng chỉ cần đi sai một bước, đừng nói con đường làm ăn, đến mạng cũng khó giữ. Phụng Kết La cẩn thận suy nghĩ mới nói "Hồi nương nương, Minh phi nương nương dùng hết hương người đem tới, muốn thử hương xông dân gian nên đã phân phó tiểu nữ chuẩn bị. Nương nương nếu như hứng thú, tiểu nữ liền làm thêm một hộp."
Lệ hoàng hậu nghe tới đây thì nhướn mày, Phụng Kết La quả nhiên lăn lộn chốn thương trường tích luỹ không ít miệng lưỡi, đã nói đến thế, nàng làm hoàng hậu cũng chỉ có thể cười trừ cho qua "Thôi khỏi, dòng hạ phẩm bổn cung dùng không quen."
Minh phi đổi hương xông theo dặn dò của Phụng Kết La, sức khoẻ khởi sắc, còn hứa sẽ nói tốt cho Phụng gia trước mặt hoàng đế.
...
Ngày cuối cùng ở Giang thành, Nam Cung Sư dẫn bằng hữu xuất cung đi dạo một vòng, trời xẩm tối mới vào Bạc lâu dùng bữa nghe hát, Phụng Kết La nhìn tiểu nhị xếp hàng mang cao lương mỹ vị xếp đầy bàn, ánh mắt hướng Phụng Tử Phàm tán thưởng.
Hiển nhiên, tất thảy đều do một tay Phụng Tử Phàm an bài. Bọn họ muốn tìm người Bạc lâu dò la tin tức, trước hết cần một cái cớ, mà cái cớ này chỉ có thể là trưởng công chúa. Nam Cung Sư đối với Phụng Tử Phàm si mê có thừa, hắn muốn cái gì đều sẽ tận lực đáp ứng.
Con hát uyển chuyển bước lên đài, vừa hát vừa gõ phách, thi thoảng vung tay múa một vài động tác, sau lưng là một dàn nhạc sư tuỳ thời đệm nhạc, người dưới đài uống rượu nghe hát, chốc chốc lại ào ào vỗ tay, không khí náo nhiệt so với Bạc lâu ở Bình thành không kém là bao.
Hàn Mã Hiên mắt thấy Nam Cung Sư cẩn thận gắp đồ ăn cho Phụng Tử Phàm, dáng vẻ mười phần ôn nhu, gai ốc đều đua nhau nổi lên. Không được, bầu không khí tốt đẹp thế này tuyệt đối không thể để tiểu gia hoả cướp mất hào quang, hắn vừa nghĩ liền hăng hái động đũa gắp cái đùi gà thật lớn vào bát Phụng Kết La. Bát cơm của tỷ đệ Phụng gia thoáng chốc biến thành hai ngọn núi giữa bàn ăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậu
Ficción GeneralPhải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận , nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt... Hồng đậu mọc ở phương nam, bao nhiêu hạt, bấy nhiêu tình. Hồng đậu gieo xuống tương tư, có những mối tình vẹn toàn mĩ mãn, lại có những mối tình cho dù là ngươi t...