that day, when the wind rises.

569 74 2
                                    

*

cp Seungin | oneshot | plot base on "The Wind Rises" |

warning: violent, political.

bối cảnh lịch sử được lấy từ sự kiện "18 tháng 5 1980" ở Hàn Quốc (au đã đọc và tìm hiểu.)

LƯU Ý: đây là sản phẩm mang tính cá nhân xin vui lòng không trans, reup, chuyển ver hay mang lên bất kì nền tảng khác.

• sản phẩm này là fanfiction vui lòng không hiện thực hoá tình tiết trong truyện.

• nếu có bất kì vấn đề nào phát sinh au xin sẵn sàng đứng ra chịu trách nhiệm.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

-------------------------------------

Mùi thuốc lá bất chợt xộc vào mũi khiến Seungmin, kẻ đang nằm ườn trên bàn phải bật dậy. Anh chau mày tỏ vẻ khó chịu đến gã đồng nghiệp bên cạnh. Gã ta phải biết luật ở đây là cấm hút thuốc chứ?

Ánh đèn nhấp nháy soi lên dung mạo đầy uể oải, mệt mỏi của người thanh niên trong chiếc áo blue vẩn đục. Hôm nay anh lại trực ca đêm. Seungmin vốn đã quen với khung cảnh hoang vắng rùng rợn của bệnh viện nhưng sự tĩnh lặng của nó đôi lúc vẫn khiến trong người anh cồn cào. Tên bác sĩ ngáp dài, anh vươn vai để giải thoát cho mấy khớp xương thụ động của mình khỏi tư thế tựa lưng vào ghế cả chục giờ đồng hồ. Seungmin chỉ mong sao, sau khi pha cho mình một tách cà phê nóng anh có thể lấy lại tinh thần nghề nghiệp, hoặc không, sẽ thật tuyệt nếu đêm nay không có bất cứ kì ca cấp cứu khẩn nào.

Hoặc là anh đang mơ tưởng.

"Bác sĩ Kim!"

Cấp trên của anh, Han Jisung ló đầu vào hí hửng trưng ra điệu cười quái gở. Cậu ta chỉ kịp gật đầu xã giao với ông bạn đang phì phèo thuốc lá còn chủ yếu, tất thảy sự quan tâm vẫn là đang đặt lên hình bóng yểu xìu của bác sĩ Kim- người vẫn chưa được tan làm sau 24 giờ chống chọi.

"Này, cậu có thư."

Cặp kính đục ngầu bị bao bởi lớp bụi nhanh chóng được anh cởi bỏ. Kim Seungmin vội vàng bước tới. Anh giật lấy chiếc phong bì dẹt cứng có dán tem của bưu cục thành phố Gwangju. Nó đơn giản có đôi ba dòng chữ nhỏ nguệch ngoạc. Dưới cùng, là nét mực lem luốc kèm theo tên người gửi.

"Yang Jeongin."

Không để bản thân chần chừ lâu, anh mạnh tay đẩy người đối diện ra khỏi phòng và cũng đúng lúc gã đồng nghiệp rời đi. Han Jisung ấy thế mà thích nhờn. Cậu ta thú lắm cái điệu bộ mong mỏi tin tức từ người tình của anh. Mỗi lần Kim Seungmin nghiêm túc làm việc, biểu cảm trên nét mặt khác một trời một vực so với lúc đọc thư từ nửa kia. Jisung ghen tị quá, hai người họ cứ như đôi tình nhân mới yêu vậy.

Anh thu hết bình tĩnh, nhẹ nhàng lật mở tấm phong bì. Như tất thảy sự ôn nhu dịu dàng anh vốn có, Seungmin muốn bản thân phải luôn thật tỉnh táo để có thể đường hoàng đọc chúng.

That day, when the wind rises. | SeunginNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ