Please notice me, Sensei! - Ăn tối cùng nhau!

252 18 4
                                    

"Akabane-kun, cô có thể hỏi lí do vì sao mà giờ này em vẫn còn ở đây không?"

Cuối cùng thì sau một hồi bị nhìn chằm chằm đến dựng đứng hết lông tơ trên người thì Manami đã nén một hơi thở dài rồi gỡ cặp kính trên mắt xuống, quay sang hỏi cái người đang vui vẻ chống cằm ngồi bên cạnh mình.

"Uồi, cô nên bỏ kính ra thường xuyên hơn đấy, sensei. Cô bị cận nặng lắm đúng không? Đố cô biết em đang giơ số mấy nè?"

Cậu trò 'cưng' của Manami hí hửng huơ huơ tay ra trước mặt cô.

"Cô bị cận chứ không phải bị mù đâu Akabane-kun. Với cả giờ đã là 6 giờ rồi, nói đi, mục đích của em là gì?"

"Chà, thẳng thắn quá đấy sensei." Cậu trai nhún vai cảm thán rồi tựa lưng vào ghế.

"Em muốn đợi để được ăn tối cùng cô. Dù sao thì đến lúc cô tan làm cũng khá muộn rồi mà." Trên khuôn mặt điển trai trưng ra một nụ cười 'ngây thơ vô số tội'.

Khoé mắt Manami khẽ giật một cái. Cô nghiêm giọng ho khẽ rồi mới lên tiếng.

"Cô sẽ không đi ăn riêng với học sinh của mình đâu."

"Ồ thôi nào đừng cứng nhắc thế. Sẽ không ai biết đâu mà."

Nam sinh cao m8 lười biếng vươn vai một cái, đôi chân dài thẳng tắp duỗi ra cố tình muốn chạm vào chân của người đối diện.

Nhưng như một phản xạ tự nhiên, Manami bèn né tránh cái chạm đó.

"Èo, lạnh lùng quá đấy."

Trong lòng Manami có chút đắc thắng.

"Về đi nào Akabane-kun. Cô còn rất nhiều việc phải làm. Em cứ loanh quanh ở đây thì cô sẽ chẳng làm được gì hết."

"Em khiến cô bị phân tâm sao? Nghe tổn thương mà cũng thấy vui thế này. Được rồi, được rồi mà. Đừng nhìn em như thế. Cuốn xéo ra khỏi tầm mắt của cô là được chứ gì."

Nam sinh có chút hờn dỗi bĩu môi nhưng trong ánh mắt vẫn lấp lánh tia vui vẻ. Cậu uể oải đứng dậy, vơ lấy cặp xách và bất đắc dĩ bước về phía cửa phòng học.

"Cô có chắc là không muốn em ở lại không? Em đi thật đấy. Đi là không quay lại với cô nữa đâu."

"Tuyệt. Em đi thong thả nhé Akabane-kun."

"...."

Dỗi thật sự...

***

Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc chậm rãi vang lên trong căn phòng rộng yên ắng. Manami lơ mơ tỉnh lại trên đống giấy tờ vẫn đang ngổn ngang trên mặt bàn.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã đen kịt lại từ lúc nào.

Chết thật, mới đó mà đã tối rồi. Còn một đống bài cô chưa kịp chấm nữa.

Manami thở dài ngao ngán một cái rồi đeo vội chiếc kính mà cô không biết là mình đã tháo ra từ bao giờ lên.

Và rồi, tầm mắt cô thu lại vào một túi đồ để ở trước mặt gần đó.

"..."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 07, 2024 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

{Karmanami} Our Youth - Thanh Xuân Của Chúng Mình.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ