Ba năm sau.
Jiraiya trong ba năm không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm nhưng đều không thể gặp được anh. Những lúc có manh mối, dấu vết, hắn đều dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, vậy mà khi đến nơi, ngay cả một bóng lưng cũng không thấy. Ngay cả khi về làng, hắn vẫn không thể gặp anh, không ai biết cậu đang ở đâu.
Ba năm không ngắn cũng không dài, thế mà đối với hắn lại như hàng thế kỉ trôi qua, hắn không ngừng nhớ về anh, về mọi thứ liên quan đến người con trai ấy. Từng ngày trôi qua với hắn mà nói giống như một sự dằn vặt không hồi kết, mỗi đêm hắn đều mơ thấy anh rời đi hắn, đều để lại cho anh một bóng lưng đơn độc kia.
Nhìn ngôi làng quen thuộc của mình, lần nữa trở về, hắn vốn không hi vọng sẽ có thể gặp lại anh nữa. Nhưng vẫn không ngăn được sự chờ mong đó, không ngăn được ánh mắt trong vô thức tìm kiếm thân ảnh đã in sau vào trong tiềm thức, những điều này đã trở thành một thói quen của hắn trong ba năm qua.
Hôm nay thời tiết rất tốt làm hắn cũng có chút mong chờ mà gặp lại anh. Bước đi vô định, nhìn cảnh vật xung quanh hắn cảm thấy thật bình thường, từ lâu rồi, không biết từ khi nào, hắn đối với sự bình yên mà hắn luôn muốn nhìn thấy ở Konoha đã không còn quan trọng với hắn nữa, thứ hắn muốn hiện tại là nhìn thấy người con trai trái ngược với hắn kia.
Hắn dừng bước, phía trước có cậu nhóc tầm bốn năm tuổi đang đứng nhìn xung quanh mắt có chút đỏ, có vẻ như lạc đường. Khi nhìn thấy cậu bé ấy, hắn rất ngạc nhiên lại có một sự thân quen đến kỳ lạ. Giống, thật sự quá giống...
Cậu bé ấy có làn da trắng bóc như anh, mái tóc màu xanh lam nhạt xõa xuống trong rất mềm mại, đôi mắt to màu vàng nhạt nhưng tròng mắt lại hình tròn chứ không dựng đứng như anh. Cậu bé mặc một bộ đồ yukata ngắn màu lạnh rộng rãi. Người xung quanh có vẻ rất quen thuộc với cậu nhóc, họ đi ngang lâu lâu lại dừng lại chọc ghẹo cậu vài câu.
Hắn cũng không biết thế nào mà bước gần đến trước cậu, quỳ xuống để tầm mắt hai người chạm nhau. Hắn nở nụ cười nhìn cậu:"Chào con. Chú có thể làm quen với con không? "
Cậu bé nhìn người đàn ông tươi cười trước mặt, cậu vốn định từ chối vì lời dặn của ba nhưng lại không hiểu sao mà nở nụ cười mỉm nói:"Dạ được ạ!"
--------
Hôm nay là sinh nhật Mitsuki, Orochimaru vốn định dẫn thằng bé đi vào làng để chơi, nhưng căn cứ của anh lại có vài người đột nhập, anh đành xin lỗi thằng bé, dặn cậu đi đâu thì nhớ gọi Kabuto đi cùng rồi đi xử lý chúng.Nhìn đôi bàn tay dính đầy máu, anh ghê tởm mà đi rửa sạch chúng, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi gặp con, anh không muốn con mình nhìn thấy những thứ dơ bẩn này.
Mở cửa phòng đang định vui vẻ mà nói với Mitsuki rằng chúng ta có thể đi Konoha thì anh thấy căn phòng trống trơn, không còn bóng dáng của cậu đâu nữa. Đi với Kabuto rồi sao?
Anh cũng không đi tìm kiếm vì nghĩ cậu đã đi với Kabuto, trước giờ cậu rất nghe lời thế nên anh không nghĩ cậu tự đi ra ngoài. Anh quay người đi về hướng phòng mình thì gặp Kabuto đang ở gần đó. Anh lên tiếng hỏi:
BẠN ĐANG ĐỌC
Jiraiya x Orochimaru
FanfictionTruyện này mình lấy ý tưởng của 1 bộ mình đọc trên mạng nói về cp Sasunaru về thế giới trong Vĩnh Cửu gì gì đó ( mình k nhớ tên ) nên nếu các bạn thấy có vài chi tiết giống thì mong các bạn thông cảm. Cp:Jiraiya x Orochimaru Mình cũng chỉ đọc 2 3...