21. Ngày mới.

1K 47 1
                                    

Shiho khẽ nheo mắt, ánh sáng từ chiếc rèm mở toàn bên cửa sổ lọt vào. Cô vẫn mơ màn biết rằng trời đã sáng rồi. Bỗng....có thứ gì đó nặng nặng trên eo cô nhìn xuống, kéo chiếc mền ra, đập vào mắt cô là cánh tay của tên thám tử cơ hội đêm qua. Sốc hơn là cô thấy cậu ta lại ở trạng thái bán khoả thân, trên người độc nhất một chiếc khăn tắm đã xộc xệch chỉ cần chuyển động thì cảnh tượng đó sẽ phơi bày ra.

Cô giật mình ngồi dậy, cậu ta tỉnh từ lúc nào, ngồi dậy mà giật cánh tay cô lại, cơ thể theo quán tính liền ngã nhào vào người cậu ta. Cô đã trở nên bối rối đến mức đứng hình mất mấy giây, rồi cô nhận ra rằng, thứ gì đó đang lộm cộm nơi cô té xuống, là một người trưởng thành tất nhiên cô biết đó là gì. Khuôn mặt cô giờ không khác gì quả cà chua, đôi mắt đã mở to kinh ngạc hết cỡ.

"Ờm...tớ là một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh, phản ứng với một cô gái xinh đẹp thì đâu có gì sai."

Shinichi vẫn tỉnh bơ, khuôn mặt cười cợt mà đôi tay vẫn còn ôm chặt cô vào lòng. Shiho giật mình liền đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài. Shinichi nhìn theo Shiho bối rối mà nở nụ cười.

(...)

"Ồ, là súp cà chua sao?"

Anh chàng thám tử ca thán đi đến căn bếp, vừa đi vừa nói.

"Giống mặt cậu khi nãy lắm đấy."

Shiho như tức điên lên, Shinichi từ từ cho muỗng súp đầu tiên vào miệng. Khẽ giật mình do nóng khiến cậu kêu lên"ân" một tiếng.

"Ha...vừa lắm". Shiho nhìn rồi cười cợt đầy vẻ mỉa mai.

"Hừm...". Shinichi chỉ im lặng mà thổi vào muỗng súp thứ hai thưởng thức, rồi cậu thông báo với cô.

"Chuẩn bị đi, lát chúng ta đến cục đó."

*****

"Shiho à, đi thôi."

Sau khi ăn uống đã xong, Shinichi trước cửa nói.  Shiho từ từ tiến đến, khuôn mặt thờ ơ mà nói với cậu.

" Tôi tự mình đi đến, tôi vẫn biết đường."

"Thôi nào, đừng bướng bỉnh nữa. Chúng ta dù gì cũng cùng điểm đến còn gì."

" Tôi không muốn bị hiểu lầm." Shiho vẫn kiến quyết.

"Hiểu lầm gì cơ?" Shinichi vờ ngây thơ mà hỏi lại cô.

" Chính là...nghĩ chúng ta là...kiểu quan hệ đó." Shiho có chút ngập ngừng, nhận ra điều đó, Shinichi lại giở trò lưu manh, tiến đến gần cô, khiến tấm lưng cô đã chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, cánh tay ép chặt cô lại như muốn bắt giữ cô lại.

"Chúng ta không phải kiểu quan hệ đó sao, dù gì cậu cùng thấy hết tôi rồi, cần chịu trách nhiệm đó."

"Gì chứ? Là cậu tự tiện leo lên giường, rồi...còn...còn...không mặc gì cả, giờ trách ai."

"Ukm...Trách em."

Cô không ngờ cậu ta lại vô lý và vô sỉ đến như vậy, tên Shinichi ngày xưa ngây ngô hay bị cô móc mỉa giờ lại trở thành thế này, thời gian có thể thay đổi một con người đến vậy sao. Cậu ta thay đổi hoàn toàn, cảm giác vẫn khuôn mặt đó, giọng nói đó nhưng mọi thứ lại thay đổi, không còn là anh chàng thám tử ngày trước nữa rồi.

Wabi-SabiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ