I. 1

58 7 7
                                    

  Xin chào, tôi là Nhi.

----

  Chập tối, mẹ bảo tôi đi mua vài bó hoa về chưng sớm, trời, ai lại sai con cái ra đường vào giờ này chứ, dù mới tầm bảy giờ, nhưng tôi khá uể oải, chắc do cái tính lười vốn có.

- Mẹ à, để mai mua.

- Lúc nào cũng mai với mai, mai còn làm chuyện khác nữa chứ, thôi đi nhanh đi con, con gái gì mà như con sâu lười thế kia, thế nào cũng ống chề cho xem. - Mẹ tôi nói một tràng, rồi gỡ đôi ủng đã ướt nhẹp ra.

- Con gái của mẹ đã muốn lấy chồng thì đã có từ lâu rồi, tại con không muốn đó chớ... - Tôi lên tiếng phản đối, chưa kịp nói xong, mẹ liền lôi tôi dậy:

- Thôi đi cho tôi xin cô, cô đi lẹ giùm.

  Ừ, vậy là tôi phải miễn cưỡng đi. Dắt chiếc cúp 81 ra khỏi nhà, tôi leo lên xe, vặn ga một cái, hướng tới tiệm hoa Thành Lộc trên đường Nguyễn Trãi.

  Đất Sài Gòn này tất bật và nhộn nhịp hơn bất cứ nơi nào hết. Tôi được sinh ra ở đây, nhưng ba mẹ tôi vốn là người gốc quê. Mẹ kể gia đình hồi đấy ki cóp được một số vốn kha khá, mà lúc đó ở dưới còn rách lắm, ít chỗ kiếm sống cho lên đời, nên mơ ước lên đây lập nghiệp, tới hồi lên được rồi thì vỡ mộng, bởi thế người ta mới bảo Sài Gòn luôn chào đón tất cả mọi người, nhưng muốn sống được trên mảnh đất này thì phải nỗ lực gấp hai, thậm chí là ba lần so với nơi khác nếu muốn trụ lại.

  Lúc ấy, mới chân ướt chân ráo vào thành phố, nhà còn khó khăn, chủ yếu đi bằng xe buýt, rồi ba tôi không biết quen với ông chủ xưởng nào đấy, chạy chọt tầm dăm tháng lại mang về một chiếc xe cũ, nó chính là chiếc tôi đang chạy đây. Và gia đình tôi, cho đến giờ, cũng không mấy khá giả, đồng lương chỉ đủ sống qua ngày.

  Băng ngang qua một shop thời trang nhỏ bên đường, tôi đã chú ý đến nó từ khoảng hai năm trước - lúc shop mới mở. Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ làm người ta thích mắt mà vô tình đặt chân vào. Trên kệ còn trang trí thêm mấy chậu xương rồng xinh xinh, nhưng dù thích đến đâu, tôi cũng chả mảy may vào mua, vì gia đình tôi còn phải chật vật kiếm từng đồng để đóng tiền học cho tôi. Tôi không muốn phung phí công sức của ba mẹ mình.

" Da mình đen thế này, mặc vào chắc sẽ không hợp đâu. ". Tôi thường tự nhủ mình như vậy.

  Ánh đèn vàng thắp sáng cả con đường quốc lộ, dòng người từ các tỉnh thành đổ xô về tấp nập, khách lạ nhìn sơ thôi cũng sẽ bị loá mắt bởi cảnh hào nhoáng của xứ đô thị phồn hoa. Tiếng còi từ các xe kêu liên hồi, khiến người bắt chuyện với nhau chẳng mấy khi nghe được người kia muốn nói gì. Lấp ló ở phía xa có một quán nước nhỏ, nơi đó người ta hay đùa nhau rằng ấy là địa bàn của các chú xe ôm, mà đúng thế thật, bấy giờ, còn có một vài bác tài xế vừa nhâm nhi ly cà phê đá, vừa tán gẫu, không biết họ nói gì, mà thôi, đó chẳng phải là chuyện của tôi.

  Mãi lo ngắm nhìn mọi vật quanh mình, tôi chẳng để ý mình đã đến nơi chưa nữa. Bật tỉnh, tôi dáo dác nhìn, bên kia đường là tiệm hoa Thành Lộc, tôi ngừng xe lại, chờ tới lượt, nếu không có cây đèn giao thông này thì chẳng biết phải làm sao nữa, hoặc là lúc cúp điện, ừ, tôi vốn nhát gan từ bé.

Màu Hoa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ