II. 1

24 3 9
                                    

  Tôi nằm trên cái chõng tre sau nhà, lướt điện thoại. Cái chõng này, vài năm trước, ba tôi dọn lại chuồng heo ( ờ, không biết chủ nhà cũ bị gì mà xây chuồng heo trên thành phố nữa ), dù nhà tôi lúc đó chả có nuôi con nào, ba nói: "Sắp tết, dọn lại cho sạch". Đột nhiên, tình cờ hay sao ấy, ba tôi hốt được cái chõng này vô. Ba bảo tuy nhìn chõng thô kệch, nhưng dưới con mắt đã từng học nghề mộc của ba, nó vẫn còn tốt lắm, rồi cũng chẳng biết ba tôi từ đâu có mấy tấm ván, chất hàng đống sau nhà. Tôi hỏi, ba nói là ở ngoài khu kia có người đang gỡ nhà kho, họ đang tính vất đi thì ba xin về. Tôi nói sao ba không mua, xin vậy nhục lắm, nhưng ba tôi bảo: "Nhục kéo cần gì con, này mình đi xin chứ có phải ăn trộm gì của ai đâu, cũng tiết kiệm cho nhà mình nữa.". Thật tình lúc ấy tôi không chịu đâu, nhất quyết chẳng thèm động đến nó chứ đừng nói là nằm, mà.. chỉ vì một lí do cỏn con tôi đã quyết định trèo lên đó. Ấy là vào một ngày nọ, tôi đang nằm võng xem phim. Được một hồi thì mẹ tôi từ nhà trên đi xuống, tự nhiên lúc đó mắt tôi giật giật, khiến tôi có linh cảm hơi xấu, mà đúng thiệt, mẹ tôi đến chỗ tôi, bảo: "Con ra cho mẹ nằm coi". Khi đó tôi tức lắm, tôi giận mẹ, rõ ràng trong cái nhà này đã qui định ai xí trước thì được trước, mà hình như chỉ mỗi tôi nghĩ thế. Vậy là tôi dùng dằn ra chõng nằm, ờ, tự nhiên tôi chấp nhận cái chõng từ đấy.

  Bấy giờ, tôi kẹp cái gối sát nách, lật người qua, lâu lâu lại thòng tay lấy cái bánh quy để trên đĩa, bỏ vào mồm, nhai tóp tép.

- Nè, con ăn kẻo rớt vụn, nhỡ kiến bu vào đốt, hồi đừng có bảo mẹ kiếm dầu xức nghe chưa? - Mẹ tôi vừa rửa đống chén, vừa gãy gãy cánh mũi, một cục xà bông nhỏ dính trên ấy, rồi từ từ xẹp xuống.

- Mẹ lo xa quá, ở đây làm gì có kiến. - Tôi xua tay, rồi vén cái tóc lên, nó xụ xuống làm che mất cả nửa cái màn hình.

- Thì con cứ nằm đó đi. - Mẹ tôi cười, trông mẹ "âm mưu" quá.

  Nằm chốc lát, đang nhắn tin với bạn, tự dưng tôi thấy chân mình hơi nhói một chút, nó không quá nhứt, nhưng tôi cảm giác rằng có thứ gì đó cứ từ từ nhả cơn đau vào da thịt tôi vậy, khó chịu vô cùng. Tôi ngồi dậy, nhấc cái chân lên, ngó nghiêng thử. Trời, con kiến nó đốt chân tôi.

- Mẹ ơi, kiến cắn con. - Tôi nói mẹ, rồi búng con kiến ra chỗ khác, tại nó mà da tôi nó sưng tấy cả lên.

- Đấy, mẹ đã bảo, cho con chừa cái tội lười. - Nói xong, mẹ tôi bưng cái rổ chén ra hong trước nắng, mấy giọt nước phơi ra ánh sáng, bật sắc cầu vồng, trượt dài xuống mâm.

- Mẹ này, cứ chọc con. - Tôi nằm trên cái gối, nói với mẹ, rồi lại cười.

- Thôi cô nương, phụ mẹ tách lá đi. - Mẹ tôi bảo. Lá ở đây nghĩa là lá bắp cải trắng, nghĩ đến làm tôi bực mình liền hà - Cái tên xí quắc đó.

  Nghĩ đoạn, tôi lôi cái bọc dưới sóng chén ra, lựa đại một con dao rồi khía đám lá, cơ mà tôi khía cái nào thì bể ngay cái ấy, tôi tức quá, nói với mẹ:

- Mẹ à, bắp cải dỏm, con tách lá mà nó cứ bể mãi.

- Con tách thế nào? - Mẹ tôi hỏi.

- Thì con lấy dao, rồi khứa khứa nè. - Tôi vừa nói, vừa làm cho mẹ xem luôn.

- Con làm như vậy không được là đúng rồi, đừng có đổ thừa người ta. Đây, con quay cái cùi bắp cải xuống, đập mạnh vào thềm thế này. - Mẹ tôi nói, rồi đưa tôi thử. Sau khi làm y chang mẹ bảo, cái cùi được tách ra gọn ghẽ, mẹ tôi rút cùi ra cho tôi xem.

Màu Hoa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ