Chương 6

83 9 0
                                    

“Lần thi cuối cùng này có thể khó hơn lần trước, nhưng. . . Đây không phải khó khăn nhất.” Lý Bì nhìn những học sinh đứng đối diện, những đứa này có thể nói là ông nhìn từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi, vài trăm người còn lại mấy chục người. "Đó là bài kiểm tra trước kỳ thi tinh thần tốt nghiệp. Làm tốt bài kiểm tra này, khai giảng tôi chờ các em ở đây, hi vọng tất cả mọi người có thể thuận lợi tốt nghiệp, cầm giấy tư cách nhập học thuộc về mình.”

Kiểm tra cuối kì đợt trước, trường học sẽ đưa học sinh đến biên giới rừng rậm của hành tinh 3212, sinh vật ở đây không phải trùng thú, lực tấn công cũng chưa bằng hai phần mười của trùng thú, nhưng lại cực thích hợp khảo sát học sinh. Giáo viên sau khi trải qua bàn bạc cuối học kỳ, sẽ phân ra một phạm vi khoảng cách để học sinh đi săn, mỗi người trong tay chỉ có môt con dao găm, sống hay chết toàn bộ dựa vào thực lực.

Với mỗi cấp lớp, phạm vi vào trong rừng càng sâu, chỉ số nguy hiểm cũng tăng cao.

Sau khi các giáo viên động viên các học sinh trong lớp của họ liền dẫn bọn họ đi tới biên giới rừng.

“Tất cả mọi người nhớ kỹ, số lượng giáo viên không đủ, có thể không cứu được các em kịp, hoàn toàn dựa vào may mắn, cho nên. . . Hiện tại bỏ cuộc vẫn còn kịp.” Chủ nhiệm ban B đảo mắt một vòng nói.

Không người động, qua nhiều năm như thế vẫn còn là học sinh nơi này, không ai là có một tâm tính bất ổn cả.

“Đã như vậy, kì thi cuối lần thứ 16 của khóa 108 trường 3212 bắt đầu!”

Theo tiếng súng, tất cả học sinh lập tức tràn vào rừng như thủy triều, ai cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút.

Giáo viên ở một phạm vi nhất định, học sinh đi săn thành công ở phạm vi này có thể đi ra, tuy nhiên trong đó luôn có những rủi ro khác nhau. Đầu tiên là sức mạnh của con mồi không chắc chắn, ai cũng không biết mình sẽ đụng phải cái gì, tiếp theo cho dù đi sắn thành công, trở về vẫn có khả năng chạm trán với con thú khác như thường.

Vệ Tam nhanh chóng tiến vào rừng, cô từ trước đến nay tiếc mạng, 16 lần thi cuối kỳ, căn bản đều dựa vào việc tránh đi các loại vị trí có thể bị thương nặng. Cô nghèo, nằm không nổi khoang trị liệu.

Khu rừng rậm sát biên giới nhìn từ ngoài vào cảnh sắc an lành, đến cả không khí cũng trong lành hơn thành phố rất nhiều. Nhưng mà sau khi các học sinh tự mình đi vào, tiếng kêu thảm thiết vẫn luôn chưa từng đứt đoạn.

Mặc dù bọn họ đã tới nơi này thi qua mười sáu lần.

Ngày hôm nay đối với dã thú trong rừng mà nói, là một cơ hội tốt để ăn uống no say.

Vệ Tam một tay nắm dao găm, bước nhanh xuyên qua một mảnh bụi gai, gai trên cây không ngừng quệt vào trang phục huấn luyện. Cô không chút để ý, so với những nơi khác, người và dã thú đều không quá nguyện ý đi qua nơi này. Cho nên đi mảnh bụi gai này, mức độ nguy hiểm sẽ rơi xuống thấp nhất, còn có thể chờ đợi cơ hội săn bắt.

Bởi vì nghèo, Vệ Tam theo thói quen nghĩ đến phương án ít tốn sức nhất.

Lúc đang xuyên qua bụi gai, lỗ tai Vệ Tam bỗng nhiên giật giật, cô dừng lại, nghiêng đầu vượt qua cành gai nhìn ra ngoài: Một con báo đốm đang lởn vởn ở gần đó.

ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC [EDIT]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ