03

697 64 0
                                    

Quá trình thu âm đã đến giai đoạn cuối, mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ trước khi trở về.

- Chúng ta đi ăn gì vào buổi trưa?

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Lee Donghyuck khẩn trương trưng cầu ý kiến các thành viên trong nhóm.

- Đi ăn canh kimchi, thế nào?

- Donghyuck à...

Huang Renjun chép miệng, thở dài.

- Cậu nghĩ xem cậu đã ăn canh kimchi bao nhiêu ngày rồi, không thấy chán sao?

- Không bao giờ chán, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chán.

Lee Donghyuck ngoảnh đầu hỏi Na Jaemin.

- Jaemin, cậu cảm thấy thế nào?

- Không thích, không thích, không thích, không muốn ăn canh kimchi nữa.

- ...

- Anh Mark, Chenle và Jisung có ăn không?

Ba người còn lại nhìn nhau sau đó thống nhất lắc đầu, chính điều ấy đã tạo nên tổn thương tâm lý cực kỳ nặng nề cho Lee Donghyuck, đồng thời cũng khiến Lee Donghyuck ở trong lòng âm thầm lập lời thề.

Lee Donghyuck thực sự muốn ăn hết tất cả canh kimchi trên thế giới này, sau đó sẽ bắt bọn họ phải nếm trải cảm giác muốn ăn mà không ăn được.

- Mấy người đúng là nhạt nhẽo, ai cũng đều không biết thưởng thức hương vị thơm ngon của canh kimchi.

Lee Donghyuck tặc lưỡi, buồn bực nói.

- Thôi bỏ đi, chúng ta cứ tiếp tục luyện tập, đợi kết thúc buổi luyện tập sẽ cùng nhau suy nghĩ thêm.

Khoảng đầu giờ chiều, sáu đứa trẻ đi thẳng đến tiệm thịt nướng sau khi kết thúc buổi luyện tập.

- Renjun à, như thế nào thì gọi là thích đây?

Thời điểm Na Jaemin đang trên đường đến tiệm thịt nướng, đột nhiên mở miệng hỏi.

- Khi nhìn thấy một người, trái tim bất chợt rung động.

Huang Renjun chầm chậm đáp lời.

- Đây có lẽ là lý giải của tôi về khái niệm này.

Na Jaemin nhìn bốn người đi ở phía trước, sâu trong nội tâm sản sinh rất nhiều suy nghĩ.

- Anh Mark và Donghyuck, Chenle và Jisung, như vậy được gọi là thích, đúng không?

- Có thể nói như vậy.

Huang Renjun dựa vào kinh nghiệm xã hội nhiều năm của bản thân thì thầm to nhỏ với Na Jaemin, hoặc cũng có thể hiểu là đang từ từ cởi bỏ khúc mắc giúp Na Jaemin. 

- Mặc dù bốn người bọn họ tới tận bây giờ cũng chưa từng nói với thế giới bên ngoài là ai thích ai, nhưng trong trái tim đều cất giữ hình bóng của đối phương, coi đối phương là một nửa quan trọng nhất để hoàn thiện tâm hồn mình.

Na Jaemin sau khi nghe câu trả lời của Huang Renjun, dần dần rơi vào trầm tư, trong đầu tự đặt ra một câu hỏi như thế này.

[NoMin] [Shortfic/Trans] Ở Một Cuộc Đời KhácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ