Chap 62: HÔN MÊ
Author: Yên Ninh
Beta: Như Ngọc
"Cậu một mình sinh con nơi đất khách khổ sở, thế em trai tôi không khổ sao?" Trương Minh Hiên đấm mạnh vào tường. Anh ta mất đi khống chế, vứt bỏ vẻ ngoài văn nhã giả tạo xông đến như muốn ăn tươi nuốt sống Cung Tuấn. Ngôn Hàng và Thiệu Quần gần như dùng hết sức bình sinh mới giữ lại được.
"Cậu quậy tan nát Trương gia tôi, nhưng cậu có bị sứt mẻ gì chưa? Lặn mất một năm trở về nước liền ký với người đại diện cấp S Lôi Đình. Sự nghiệp một đường thông thuận rộng mở. Phẫu thuật ghép tạng của ba cậu cũng thuận lợi. Gia đình viên mãn, sự nghiệp phi mã! Hằng đêm có bao giờ cậu đặt tay lên ngực tự hỏi vì sao mấy năm nay của cậu tốt đẹp như thế không? Là do đứa em trai ngu ngốc của tôi dùng tương lai và cả tự tôn để đổi về! Nó, trưởng tôn Trương gia, lại vì cậu đi cậy nhờ kẻ thù. Chu Minh đâu phải thiện nam tín nữ? Năm năm chính là vừa đủ một nhiệm kỳ, tiểu Triết đi rồi thì dù là quân đội hay chính phủ đều không còn chỗ cho nó nữa. Nó đem tương lai Trương gia ra cược với kẻ thù. Cậu nghĩ xem những năm qua nó phải liều mạng thế nào để không thua!"
"A Hiên, đủ rồi. Con đến chỗ phòng bệnh của ông đi." Nếu như bình thường thì ba Trương đã nhận ra điều kỳ lạ trong lời nói của Trương Minh Hiên.
"Ba!"
"Giờ là lúc phân bua ai đúng ai sai sao?" Ba Trương dùng đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn qua những người trẻ trong phòng, rồi dừng lại trên chàng trai suy sụp chết lặng đang đăm đăm nhìn vào thân thể cắm đầy dây nhợ trong phòng ICU. "Chỉ cần em trai con vượt qua được cửa này... thì nó muốn làm gì, yêu ai ba sẽ không quản nữa. Chỉ cần nó sống."
Cung Tuấn tựa trán lên cửa thủy tinh, đôi mắt đau đáu nhìn những chỉ số đang nhảy nhót trên các thiết bị theo dõi. Y không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
["Tuấn tử, cẩn thận!" Trương Triết Hạn dùng chính bản thân mình làm lá chắn đỡ lấy viên đạn oan nghiệt kia. Khoảnh khắc anh ấy ngã xuống, nụ cười điên dại của Hàn Phỉ như lưỡi dao băm nát tim y. Vì sao lần cược nào của y đều bị ông trời xé nát quăng vào bể lửa?]
"Tuấn ca, anh đang mang... thai." Ngôn Hàng ngượng miệng nói ra. Nhưng với cương vị là một bác sĩ hay thân hữu, cậu đều không thể đứng nhìn thai phu tự ngược đãi chính mình, "Lại còn bị động thai khí. Nếu anh còn muốn giữ đứa bé thì đừng đứng nữa, mau qua kia nghỉ ngơi một chút đi."
Ngôn Hàng đứng sát bên Cung Tuấn nhưng âm lượng vẫn rất nhỏ. Cậu nhớ lời Dư Hạo và Thiệu Quần dặn dò, không thể để Trương gia biết chuyện Cung Tuấn mang thai, nhất là Trương Minh Hiên. Vì nếu Tứ ca của cậu xảy ra chuyện có thể Cung Tuấn sẽ bị cướp đi A Dĩnh. Chuyện y mang thai tuyệt đối phải bảo mật. Ít ra, ít ra khi cùng đường tuyệt lộ Tuấn ca có thể giữ được đứa bé này mà chống đỡ sống tiếp.
"Tôi vẫn ổn..." Giọng nói của Cung Tuấn trở nên thô ráp do thời gian dài không uống nước.
"Mau qua đây ngồi xuống cho em." Ngôn Hàng cưỡng chế dẫn Cung Tuấn qua băng ghế dài ấn y ngồi xuống, sau đó chạy đi rót một cốc nước ấm nhét vào tay y, "Anh không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho baby. Nó bé xíu như thế sao anh nỡ ép nó cùng chịu đọa đày cùng anh?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HẠN TUẤN] NĂM THÁNG ĐÃ QUA, TÌNH YÊU BỎ LỠ
FanficTổng tài công × Ảnh đế thụ Au : Yên Ninh Beta: Như Ngọc Gương vỡ lại lành, có bánh bao, ngọt (hãy tin vào tình mẹ bao la của Ninh), cường cường. Tôn trọng người viết bằng cách đọc ở wattpad chính chủ @Yenthanh751 [Khi các trang web reup còn đông vui...