"Từ khi Jisoo gặp tai nạn điện thoại bị nát tan tành, mọi liên hệ hay mạng xã hội đều bị cắt đứt" Irene ôn tồn nói, thấy Suzu xúc động đến thế khiến cô cũng có chút mủi lòng. Em cô thật sự đã có một người tuyệt vời thật lòng yêu thương mình. Lướt qua những tiếc nuối của quá khứ, cô bây giờ tò mò không biết ý tình dở dang của hai đứa hiện tại liệu có tiếp tục để tạo một kết cục tốt đẹp?
Nếu cả hai thành toàn, cô chỉ sợ em mình làm khổ Suzu mà thôi. Vì Jisoo nhà cô, không bình thường như bao người khác.
Bầu không khí nơi căn nhà nhỏ của hai chị em nhà họ Kim trùng xuống và mang một nỗi niềm buồn bã không thành lời, cơn mưa rả rích ngoài kia như là thứ làm tăng thêm sự bi ai, xám xịt nặng nề hơn nữa.
Suzu ngồi đó, mãi mê hướng ánh mắt theo cơn mưa giống nàng, dần miên man trong dòng chảy kí ức.
Cô đã trải qua một khoảng thời gian thật sự khó khăn. Cuộc sống này sao quá thống khổ với cô khi chẳng điều gì thành như ý nguyện. Suzu thậm chí chẳng thể hòa hợp với gia đình mình. Dường như từ khi không còn nàng cạnh bên, cô đã tin rằng, mình hoàn toàn vô nghĩa giữa dòng đời tất bật này.
Hồi tưởng lại những tháng ngày ấy cho đến bây giờ gặp lại Jisoo. Cô mới biết mình đã thay đổi nhiều đến thế nào.
Ngày xưa, cô có được mục tiêu của đời mình là biến mọi mơ ước từ nàng thành sự thật. Muốn thực hiện nó cô đã phải trở mình vươn đến những tầm cao mới, muốn làm được điều đó cô phải đánh đổi trí tuệ và sức lực của mình để có nhiều thứ trong tay hơn. Nhưng khi cô gặt hái được tất cả các cột mốc, tất cả những thứ đặt ra, ngoảnh đầu lại, định mệnh đã nuốt chửng tình yêu mà bọn cô nuôi nấng.
Thay vì tiến lên phía trước, Suzu chỉ biết dậm chân tại chỗ. Lúc lạc lối trong cái vòng quanh quẩn mãi chẳng đến chỗ Jisoo, dẫu cho cô cố gắng lấp đầy trái tim mình bằng ngạn vạn thứ khác vẫn không thể xóa nhòa được ánh mắt nàng nhìn thẳng vào con tim trần trụi của mình. Ba năm qua, không khi nào cô ngừng tìm kiếm bóng hình nàng, ba năm qua, Jisoo là lẽ sống của cô, đó là điều bất biến mà cô vẫn còn gìn giữ.
Suzu rụt rè mở lời ."Chị Irene, kì nghỉ của em ở Hàn cũng chẳng còn bao lâu nữa, khoảng thời gian này em có thể đến chăm sóc cậu ấy được không ạ?" Cô không muốn lãng thí bất kì phút giây nào bên người mình yêu, thời gian còn lại của cô quá ít ỏi để do dự. Bằng tất cả kiên định mà mình có được, Suzu nắm chặt tay chị nàng, nước ứ đọng nơi khóe mắt tuôn rơi xuống đôi bàn tay gầy của chị, chân thành kia mạnh mẽ như có thể cuốn trôi mọi vật cứng rắn nhất trên đời.
Trước sự khẩn cầu sốt sắng của Suzu, Irene chẳng nhẫn tâm đến nỗi khước từ nó, cô không có quyền cướp đi sự mong mỏi nhỏ bé mà em mất ba năm mới có cơ hội hàn gắn, ít nhất cô không muốn biến thành một rào cản khác trong đường tình duyên lận đận của mối tình nghiệt ngã này. Cô gật đầu, thuận theo ý muốn của con bé.
Chứng kiến một màn nước mắt đằng kia, Seulgi chỉ biết đứng cạnh bên Jisoo xoa đầu em. Hạnh phúc tới thật muộn màng với nàng khờ bất hạnh. Có lẽ nàng ta còn đang bận nhung nhớ một người trong mơ, mãi chẳng nhận ra tình yêu bị lãng quên năm nào đã tìm đến cạnh bên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Nàng Khờ
Fanfiction"Con gái chỉ ngốc một chút, chị có thích không?" Chắc là Jisoo thụ =)))