III.2

11 1 0
                                    

Bóng ai trong khói lam chiều
Ru con mẹ hát câu hò à ơi
Bắt võng tréo mảy ngó ra
Thấy con gà trống bới mồi cho con

----


Tôi đi qua bàn nhân viên bảo vệ để lấy thẻ, rồi chạy vào gửi xe, xong gấp gáp, co cẳng vào bệnh viện, chính vì hối hả như thế, mà tôi ném bị ngã, vì ở giữa thềm có một cái rãnh nhỏ, đang đi thì dép tôi mắc vào trỏng.

- Chị ơi, chị cho em hỏi bệnh nhân Nguyễn Trần Minh Hiếu ở đâu vậy chị?

- À, ở phòng thường số hai đó em.

- Cảm ơn chị. - Tôi nói xong, chạy vù lên, phòng thường... vậy chắc ổn rồi nhỉ. Vừa chạy tôi vừa nhìn các ô số dán bên trên cửa các phòng, số năm, số bảy, số ba, a, kia rồi, số hai, phòng của ba tôi gần cuối hành lang. Tôi đến, mở cửa, ba tôi ở trỏng thật à, lén lút ngó vào trong, ba tôi kia, có cả mẹ nữa, và...

- Ủa ai đây mẹ? - Tôi đi qua giường của các bệnh nhân khác, đến giường ba thì thấy một người con trai "quen" mặt. Rồi lại lẳng lặng nhìn ba. Hai ba con chúng tôi không hay thể hiện tình cảm, với cả, từ khi lên cấp hai, tôi cũng chẳng còn quấn quýt ba mẹ tôi nữa, cũng chẳng còn chia sẻ nhiều, ờ, mà nhiều lúc tôi thấy mẹ tôi thương tôi hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là ba không thương tôi. Vào một ngày năm cấp ba, sụp tối, cũng khuya lắm, tôi phải chạy xe qua một con hẻm vắng, vì đó là đường tắt nhanh nhất để về đến nhà, và... tôi lúc đó cũng buồn ngủ. Đang chạy giữa chừng thì gặp một đám du côn, buông lời nhạo mạn, chúng nó chưa kịp đến gần tôi thì một cái xe khác từ đằng sau lao ra cái ầm, là ba tôi, lúc đó tôi kinh ngạc vô cùng, sau, tôi và ba cùng về nhà, rồi ba tôi không nói gì nữa, tôi cũng không nói gì. Vài tháng sau, ba tôi nhậu lai rai với mấy ông bác hàng xóm, trong lúc xỉn, ba kéo tôi lại trong lúc tôi đang đi vào nhà, bảo: "Nè, mấy ông xem đi, tôi là tôi phải xách xe theo nó cả mấy năm trời, chứ con gái con đứa mà cứ có cái tật chui vô hẻm vắng, nguy hiểm nguy hiểm, mấy tháng trước nó gặp đám du côn, tôi bay ra cứu nó chứ ai. Phải không con?" Rồi ba tôi say be bét, gục xuống với cái mặt đỏ lừng, lúc ấy, tự nhiên sao trong cổ có cái gì nghẹn nghẹn, bình thường là tôi kêu mẹ dìu ba vô, nhưng khi ấy tôi không kêu nữa, đích thân dìu ba vô. Tôi nghĩ ngợi, rồi lại quay mặt sang hắn, lườm:

- Sao anh lại ở đây? - Tôi nói, rồi lại lặng lẽ nhìn ba. Chân ba tôi bấy giờ quấn một miếng băng to đùng, trông rất nặng nề, kiểu này chắc cả tháng mới lành quá, mà.. nghe nói đụng xe tải cơ, đột nhiên tôi nhớ đến cái xe hồi nãy làm ướt áo tôi, có phải lão ta đụng ba tôi không?

- Tôi về quê thì thấy. - Hắn nói, rồi hắn nhìn ra ngoài cửa, trong đáy mắt có cái gì đó buồn buồn. Một cơn gió thổi cánh mai bên ngoài cửa sổ vào, do giường ba tôi cũng gần cái cửa, nên cánh mai lượn vài vòng rồi đậu lên trên đầu hắn. Hắn như biết được, nhẹ lấy cái cánh mai xuống, nghiêng đầu ngắm nghía một cách yêu chiều, hình như... hắn đang cười? Rất nhanh, hắn lại trở về với cái dáng vẻ ban đầu, nhưng vẫn không giống với vài ngày trước tôi gặp, trông hắn bây giờ có nét buồn buồn, như cành dương liễu rung rinh trong ánh ban chiều.

- Ủa anh về bằng cái xe đạp cùi ấy à. - Ngày trước, tôi đi mua rau bên hàng quán của hắn, thấy trong hốc sạp có một xe đạp cũ kỉ, đến bàn đạp cũng không có, cả cái xe đều toàn màu nâu đỏ, ấy là màu rỉ của đồ sắt đã cũ, cái giỏ xe cũng thủng một lỗ lớn, rồi thấy một đống dây kẽm hơi mới bao lên, chắc hắn tự sửa. Ờ, tôi thấy đấy, nhưng không nói gì, dù sao thì lúc đầu gặp, tôi nhìn sơ đã biết hắn là người ở dưới quê lên đây học rồi, nhìn bộ tướng thư sinh với ốm nhách thế mà.

Màu Hoa Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ