Chương 05

204 19 5
                                    

     Cả Tỉnh Lung và Phó Tư Siêu đều im lặng nhìn lịch trình di chuyển. Còn 20 phút nữa máy bay sẽ cất cánh, còn 20 phút nữa Phó Tư Siêu sẽ đến một nơi xa lạ khác, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ bỏ lại được quá khứ đau thương này. Địa cầu rộng lớn cũng không đến mức không có chốn cho cậu dung thân.

"Bây giờ hủy chuyến bay có lẽ vẫn kịp đấy"

"Không đâu"

"Anh vẫn muốn nói với em câu này một lần nữa: chạy trốn không phải là cách"

     Phó Tư Siêu cúi đầu, tay bất giác nắm chặt hơn vạt áo

"Em sẽ không sao đâu"

     Tỉnh Lung không tố giác sự lo lắng tỏ rõ của cậu, anh nắm lấy tay cậu

"Nơi này em cũng chưa đến bao giờ, chú ý sức khỏe, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt"

"Em cũng không phải trẻ con sao anh lại lo vấn đề này chứ?"

"Một mình nơi đất khách quê người, không sợ sao?"

"Đến đâu hay đến đó, người tính vốn không bằng trời tính mà"

     Diễn xuất của Phó Tư Siêu quá tệ, một người không chuyên như Tỉnh Lung cũng biết lạc quan và vui vẻ của cậu là giả, nỗi lo trên mặt cậu hiện rất rõ, cái gì cũng có thể tự mình chịu đựng, cái gì cũng sợ làm phiền người khác, đối với tương lai của mình cũng không chút tính toán như vậy.

     Tỉnh Lung từ nắm tay chuyển sang ôm cậu

"Có chuyện gì nhớ liên lạc với anh"

"Em biết rồi"

     Chuông điện thoại của Tỉnh Lung bất chợt reo, hiện trên màn hình là ba chữ Trương Hân Nghiêu, anh có chút ảo não nhưng cũng đứng lên

"Anh nghe điện thoại một chút"

"Được"

     Có thể là trùng hợp cũng có thể là cố tình chờ Tỉnh Lung đi chỗ khác thì hai người đàn ông vóc dáng cao lớn, một thân tây trang màu đen đi đến chỗ Phó Tư Siêu. Cậu chưa kịp hiểu chuyện xảy ra, cũng chưa nói được câu gì đã bị một trong hai người này đánh ngất rồi mang đi. Sân bay nhiều người như vậy nhưng nhìn cảnh này chẳng ai dám can dự sợ sẽ rước họa vào thân.

     Lúc Tỉnh Lung quay trở lại thì đã không thấy người đâu mà hành lí thì vẫn còn. Tỉnh Lung hơi hoảng, quay số gọi cho Phó Tư Siêu, đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng tút dài. Tỉnh Lung cũng đoán ra có chuyện bất ổn rồi.

...

    Phó Tư Siêu chầm chậm mở mắt, đầu cậu còn có chút đau, trong kí ức trước lúc ngất đi chỉ có hình ảnh của hai người đàn ông đã đánh cậu bất tỉnh.

    Cánh cửa kéo rèm rất dày, căn phòng đều chìm trong bóng tối nhưng cậu vẫn lờ mờ cảm nhận được sự quen thuộc của căn phòng. Cậu nhớ không nhầm thì căn nhà này được hắn mua vào năm thứ tư quen nhau.

     Tiếng mở cửa rồi lại đóng cửa, một bóng hình từ ngoài đang dần tiến vào.

"Ngô Vũ Hằng" - Phó Tư Siêu vừa sợ hãi vừa hoảng loạn khi thấy hắn càng ngày càng tiến về phía cậu. Không gian tối tăm càng khiến cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo. Tiếng bước chân vang đều của người kia lại như ngọn lửa đốt cháy tâm can Phó Tư Siêu. Nóng và lạnh kết hợp với nhau là loại cảm giác gì? Là lửa sẽ làm tan băng hay là băng sẽ làm tắt lửa nhưng dù sao đối với Phó Tư Siêu mà nói thì cũng chỉ là một sự sợ hãi không thể diễn đạt.

[Đổ Ngô Tư Nhân] Gã hềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ