Bức thư đầu tiên và cuối cùng của Liam (+ Notes)

575 56 0
                                    

E/N: Đây là hai bức thư ghép lại hoàn chỉnh + ghi chú của tác giả.

——【Bức thư đầu tiên và cuối cùng của Liam】——

"Sherlock thân mến,

      Kiến tự như ngộ.

      Nếu thuận lợi, bức thư này sẽ được gửi vào thời điểm kết thúc vụ án 'Long Island', và sẽ vừa vặn đến tay cậu trước một ngày cậu trở về, tôi thật lòng hy vọng lúc cậu trở về tất cả mọi thứ đều suôn sẻ!

      Trước hết, cho phép tôi xin lỗi vì đã viết bức thư này. Trong bốn tháng rưỡi cậu rời New York, tôi sẽ viết cho cậu sáu bức thư, đây là bức đầu tiên. Tôi quyết định viết nó đầu tiên, là bởi vì tôi thực sự không thể nào kiềm nén được sự nhung nhớ của tôi đối với cậu. Tôi đã thử ngăn chặn và phủ nhận, nhưng tôi nhận thấy rằng bày tỏ mới là cách duy nhất có thể quên đi nó. Vì vậy, tôi vô cùng xin lỗi.

      Tôi cũng quyết định để cậu nhận được nó sau cùng, như vậy thì cậu sẽ không bị những suy nghĩ kỳ lạ của tôi làm phiền quá lâu. Lời tiễn biệt hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, vào lúc cậu đọc những dòng này, tôi đã biến mất trong đám người đông đúc trên đường phố Anh quốc. Tôi biết ra đi không từ biệt là một điều thất lễ, nhưng tôi sẽ không thỉnh cầu sự tha thứ của cậu, bởi vì đây là sự chia tay cần thiết —— vì để cho cậu sống, vì để cho hai chúng ta tiếp tục sống.

      Tôi sẽ không để cho tình cảm của mình làm vướng chân cậu, tôi sẽ dùng bốn tháng rưỡi này để buông bỏ tất cả, nếu cậu cảm thấy khó chịu với những lời mà tôi đã viết, xin hãy đốt lá thư của tôi.

      Tôi đã từng nhiều lần một mình đứng trên đỉnh núi của Durham và mái nhà của London để ngắm nhìn những hiện tượng tự nhiên tuần hoàn lặp đi lặp lại, mặt trời mọc mặt trời lặn, vật đổi sao dời, sương gió mưa tuyết, những đàn chim di cư. Tuy rằng kẻ đã chết không cần phải say mê thế giới của người sống, nhưng con đường tôi phải đi quá tăm tối, tôi cần một vài 'cái đẹp' chống đỡ cho mình đến hết 25 năm u ám, đến tận cùng của cái chết. Tôi không dành sẵn 'tương lai' cho bản thân mình, vì vậy mỗi một ngày ánh bình minh và hoàng hôn giống như nhịp tim đang đập, là sự đếm ngược mạng sống của tôi.

      Tôi cũng không nghĩ rằng đời mình sẽ còn có bất kỳ sự tốt đẹp hay biến số nào đó.

      Và gặp được cậu là một sự may mắn bất ngờ biết bao.

      Như tôi đã nói trong một bức thư, đó là điều khiến cho tôi vui vẻ đến nỗi tôi đã gần như quên đi kế hoạch tội lỗi sâu sắc đó. Tôi đã tìm được tri kỷ và người duy nhất hiểu mình, tôi đã bắt đầu 'mong đợi', bắt đầu tưởng tượng liệu 'ngày mai' có tình cờ gặp được cậu trên đường phố London hay không. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ tất cả mọi thứ về 'William James Moriarty', chỉ cùng cậu giải đố và truy đuổi lẫn nhau với tư cách là 'Liam'.

      Vào cái đêm cậu tặng 'Alice (Iris)' cho tôi, trước khi đi ngủ tôi đã oán trách rằng cậu là 'một tên hay phá hỏng các kế hoạch và quy tắc', cậu mỉm cười nói rằng cậu 'không cho phép' tôi quyết định cuộc đời của 'hai người chúng ta'. Nhưng thực ra, những gì tôi muốn nói với cậu vào lúc đó là: 'Cậu giống như một du khách thô lỗ cầm lấy cây cọ sơn dầu bôi vẽ bừa bãi trên bản phác thảo của tôi, phủ lên thế giới đen trắng của tôi những màu sắc rực rỡ. Nhưng tôi thích 'bức tranh' chưa hoàn thành, lộn xộn, đầy màu sắc này, Sherly, mặc dù có lần nó đã làm tôi nảy sinh hiểu lầm kỳ lạ, như thể cậu đang để cho tôi nắm lấy tay cậu, cùng cậu trở thành bạn bè mới cương quyết nhét tôi vào 'thế giới' xanh đỏ nổi trôi mà cậu sáng tạo ra.

[SherLiam] IrisNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ