Chương 124: Làm đường!

405 27 0
                                    

"Xây trường?"

"Tiền em chuẩn bị xong rồi."

"Em tưởng muốn xây là xây được à?"

"Anh nghĩ em đang đùa chắc? Hay anh nghĩ em không làm được."

"Không cần thiết..."

Không cần thiết?

Triệu Ý cắn môi.

"Vậy anh thấy cái gì mới cần thiết? Phải giống anh ở trong ngôi trường nát này ngày ngày dạy học, một chút sinh khí cũng không có mới là đúng à?"

"Ý anh là không cần thiết phải làm như vậy, chỗ này không có chuyện của em."

Câu nói này khiến Triệu Ý run sợ, cảm giác bất lực cùng đau buồn dâng lên, cậu trầm mặc một lát, hòa hoãn lại cảm xúc.

Kỷ Sơn Thanh thật khiến người ta thất vọng.

Triệu Ý nói: "Anh Sơn, anh luôn xem thường em."

Nặng lời quá rồi.

Kỷ Sơn Thanh không nghĩ như vậy nhưng lời đã nói ra lại không diễn tả được đúng ý của anh: "Không, anh không xem thường em."

Ngữ điệu kiên định, thành khẩn cũng không thể bày tỏ hết nỗi lòng.

Lời giải thích này quá ngắn gọn, Kỷ Sơn Thanh liếm môi, nói tiếp: "Triệu Ý, em có thể làm được bất cứ chuyện gì, muốn làm gì cũng được, nhưng không nên là ở đây. Em không thuộc về nơi này, ở lại đây sẽ chỉ làm em bị hủy hoại. Em như nào không ai hiểu rõ hơn anh, em quá lãng mạn, căn bản không thể chịu được mọi người ở thôn Thạch Đầu, em sẽ ghét bỏ, bài xích, không tiếp thụ được, thậm chí đi vào ngõ cụt. Chuyện của Thu Thủy và Thạch Nha trong lòng em sẽ mãi mãi không thể tốt đẹp được, chỉ cần em ở đây, thấy chuyện như vậy không ngừng phát sinh, không ngừng diễn ra, không ai cản trở được,... Em có hiểu không? Em là người tự do thì nên tự do, không gì có thể trói buộc."

"Chính vì em không thể nghĩ về nó theo hướng tốt được! Chính vì chuyện này sẽ còn tiếp diễn em mới càng phải ở lại!" Triệu Ý gần như gào thét: "Em vĩnh viễn nhớ kỹ Thu Thủy đêm đó, nhớ kỹ di họa Thạch Nha lưu lại lúc lâm chung, đến nằm mơ em cũng thấy họ vươn tay cầu cứu em, nhưng em lại không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chìm xuống, chết đi, loại cảm giác bất lực này anh hẳn phải rõ chứ. Lúc Tiết Trường Phong chết anh không cảm thấy sao, chẳng nhẽ anh chưa từng không ngừng mơ thấy trận hỏa hoạn lớn cùng thi thể lạnh lẽo kia? Đây là mênh, anh Sơn, đây là mệnh, anh sẽ vĩnh viễn mơ thấy quá khứ, cũng vĩnh viễn không thể ngăn cản bi kịch xảy ra, con mẹ nó đây là mệnh."

"Triệu Ý..."

"Anh câm đi! Anh dạy em nhiều lắm nhưng anh lại chưa hề thấy mình sai. Anh xem thường em, cảm thấy em xúc động, tùy hứng, không thực tế. Đúng vậy, em chính là như vậy. Thế còn Kỷ Sơn Thanh anh, không phải anh cũng hèn nhát, ngu xuẩn, vô dụng à? Anh trốn tránh bấy lâu, bịt mắt bịt tai, phong bế chính mình, phủ lên một tầng da hiến tế cả đời là có thể bù đắp tất cả sao? Thật sự có thể sao? Sao anh không mở mắt ra mà nhìn? Vì cái khỉ gì anh phải quỳ gối cúi đầu trước vận mệnh? Vận mệnh cướp đi dũng khí của anh nên anh mới sợ nó, mới trở nên ngu xuẩn, hèn nhát, vô dụng như này phải không? Năm năm, con mẹ nó năm năm đấy! Anh ở đây nhìn tội ác vô tri diễn ra trước mặt, đậu má nó anh chỉ đứng đấy mà xem chứ chưa từng nghĩ xem mình phải làm gì à? Anh rốt cuộc có còn nhớ mình đã từng là một người lính hay không, đã từng đối đầu với những gì ác độc nhất của thế gian này, đã từng muốn thay đổi nhiều thứ, đã từng dùng lưỡi dao xuyên thẳng qua bánh răng vận mệnh? Anh không nhớ! Tiết Trường Phong chết rồi anh cái gì cũng không nhớ! Anh đã bị vận mệnh đánh bại rồi. Nếu linh hồn người chôn trên Tiểu Nam Sơn có linh chắc cũng sẽ hối hận vì đã cứu một Kỷ Sơn Thanh đã chết."

[ĐM/EDIT] TÌNH SINH Ý ĐỘNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ