xin lỗi mọi người trước vì sự cợt nhả nhé ạ...
---
1.
"Cao khanh," Đương kim thánh thượng ra đò mệt mỏi bóp bóp mi tâm, ngẩng lên ái ngại nhìn Cao thái phó, khẽ lắc đầu, "Thỉnh cầu mong trẫm làm chủ giúp khanh từ chối hôn sự với quận vương quận Thanh Kha, e rằng trẫm không thể đáp ứng."
Cao thái phó không hiểu, "Vì sao?"
"Ài," Thánh thượng thở dài, cái đầu lại cúi xuống sâu hơn một chút rồi lắc đến mức hạt châu trước mũ miện sắp bị cuốn cả vào nhau, "Hắn uy hiếp trẫm."
Cao thái phó kích động đứng bật dậy, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, bàn chân nhỏ tức giận dậm xuống đất một cái, "To gan! Hắn có thể xem thường Cao Khanh Trần ta, nhưng làm sao hắn dám cả gan xúc phạm đến cả thánh thượng người? Hắn không phải chỉ là con trai tiền Thượng tướng quân, mẹ ruột là biểu muội của hoàng hậu tiền triều, tự mình hai lần có công đánh lùi kẻ địch man di phía Tây biên giới trọng yếu, trở thành quận vương trong sạch nhất trong vòng mười năm nay của liên quận lớn nhất nước, tỷ tỷ ruột là Hiền Tuệ quý phi được hoàng thượng sủng ái, đệ đệ ruột là Đại tướng quân đương triều thôi sao? Chỉ có như vậy mà đã dám công cao miệt chủ?"
Thánh thượng tròn mắt nhìn Cao thái phó thở hổn hển mắng người nọ một hồi, cuối cùng vẫn là quay lại với phương thức tránh né bóp trán truyền đời của mình, khẽ khàng đáp, "Hắn đúng là xem thường ngươi chứ không phải xem thường trẫm."
"..."
Châu quận vương vậy mà dám thực sự xem thường Cao Khanh Trần ta!
2.
Hoàng thượng nói xong cảm giác được mình lỡ lời, liền vội vàng chữa cháy. "Ài, không đúng, hắn dùng thanh danh của ngươi để đe dọa trẫm, hắn trao đổi để không hủy hoại thanh danh của Cao thái phó ngươi, hắn không hề xem thường ngươi, ài, cũng không phải là Châu quận vương hắn đe dọa,..."
Khổ nỗi càng chữa càng cháy. Cao thái phó chỉ biết ngây ngẩn nghe thánh thượng anh minh đột nhiên lộn xộn nói về thanh danh của mình với cái tên Châu quận vương kia, càng nghe càng không hiểu.
"Cái đó..." Thánh thượng chìa ra ngón tay ngọc, quơ quào vài vòng rồi bất thình lình chỉ thẳng vào Cao thái phó, "Ngươi và Châu quận vương từng đồng sàng cộng chẩm phải không?"
Ngôn từ thánh thượng sử dụng đã là chọn lọc nhất có thể rồi, nhưng vẫn không khỏi khiến Cao thái phó nghe xong đã bàng hoàng đến mức loạng choạng bước chân mà lùi lại ngã ngồi xuống ghế, thậm chí còn có phần hoảng loạn hơn cả buổi sáng hôm ấy y xoay cái eo đau, tỉnh dậy ngước lên là nhìn thấy gương mặt tuấn tú của kẻ thù không đội trời chung họ Châu kia.
Ít nhất khi đó chỉ có một người biết được vòng tay của Châu quận vương ấm áp ra sao, cũng chỉ có hai người biết Cao thái phó sau khi say rượu đã làm ra chuyện hoang đường gì. Bây giờ có thêm người thứ ba hay chuyện, Cao thái phó rất không hài lòng.
Châu quận vương vậy mà dám kể chuyện này với hoàng thượng!
3.
Cao thái phó ngồi yên lặng một lúc thì nghĩ thông. Chuyện hoang đường nọ đã xảy ra được ba tháng; nước chảy đá mòn, ngươi thứ ba biết thì sao, người thứ tư biết thì sao, cả y và Châu quận vương đều là nam nhân, chỉ là cùng nhau lăn giường một lần, có thể đồn thành cái gì ghê gớm lắm ư? Y không sợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thanh Kha Cửu] Châu quận vương có gì mà không dám?
FanfictionChâu quận vương vậy mà dám to gan lớn mật ép hôn Cao thái phó?! --- warning: twist liên tục, không gắt nhưng nhiều twist :D