Chap 1. Học vậy mà đòi đỗ trạng nguyên

13.1K 348 54
                                    

Ánh hoàng hôn dần buông xuống mảnh ruộng bát ngát. Màu nắng nhạt nơi chân trời hoà quyện vào màu của lúa tạo nên bức tranh khung cảnh đồng quê hoàn mỹ. Những người nông dân đưa tay lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi cũng vác cuốc ra về. Chỉ còn vài người ở lại làm nốt phần chưa xong của mình. Và bên kia ruộng cũng còn lát đát vài đứa trẻ vui cười tít mắt, tay cầm cuộn dây giữ diều bay cao. Nói là lũ trẻ những trong số bọn họ đủ loại tuổi khác nhau, bảy tám tuổi, mười mấy tuổi đều có. Len lỏi trong đám đó chính là cô con gái út của ông bá hộ Lạp, Lạp Lệ Sa. Mặc dù đã 18 tuổi đời nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, chiều chiều lại hay ra đồng thả diều với lũ trẻ. Lẽo đẽo theo cô chính là con Hạnh, người ở trong nhà cũng là người chăm sóc cận kề với cô.

Bọn họ vẫn vui tươi đùa giỡn, không ai chịu về nhà mặc dù trời đã dần tắt nắng. 

"Cô út, hay là chúng ta về nhà thôi. Trời đã gần tối rồi, về trễ ông mắng chết". Con Hạnh hướng về phía cô út mà năn nỉ

"Tao còn chưa muốn về mà". Lệ Sa nhăn mặt 

"Không được. Ông sẽ mắng con chết cô út ơi". Con Hạnh vẫn tiếp tục nài nỉ.

Lệ Sa cũng sợ về tía mình sẽ cắt phần ăn của nó mất nên cô đành gật đầu rồi nhanh chóng thu lại con diều. Hai người quay lại chào tạm biệt với lũ trẻ, nhìn Lệ Sa có vẻ vẫn còn luyến tiếc.

"Chị Sa, chị Hạnh, ngày mai lại ra thả diều với tụi em nghen". Một trong số chúng vừa vẫy tay vừa tươi cười 

Lệ Sa cười lại với bọn chúng, đưa tay lên hình chữ OK.

Đi được một lúc, Lệ Sa bỗng quay sang nói với con Hạnh với giọng điệu hăm he: "Nè. Mày không được mách lại với tía tao là hôm nay tao trốn học đâu đó. Tao mà biết được là tao sẽ bỏ đói mày". 

"Trời ơi. Con nhớ rồi, cô út dặn con từ lúc trưa tới bây giờ luôn á". Con Hạnh đau khổ trong lòng nhưng không nói ra. Nó đã nghe cái câu này chắc cả chục lần đến giờ.

Nghe con Hạnh nói thế, Lệ Sa yên tâm vỗ vỗ vai nó.

Với cái tuổi của Lệ Sa thì người ta đã lấy chồng, gả đi từ đời nào nhưng cô vẫn chưa chịu ai. Tuy là tiểu thư nhà giàu có nhưng cô lại hết sức giản dị, không quá ẻo lả, cũng không khép nép ngại ngùng như người ta. Trong làng thì cô cũng được tính là một đại mỹ nhân, làn da trắng hài hoà với đường nét của cơ thể. Thân hình cao ráo, cân đối với vòng eo tinh tế khiến bao thiếu nữ ước mơ. Nổi bật ở cô là đôi mắt to tròn đen láy như hạt ngọc, dọc xuống là chiếc mũi cao tinh tú cùng với đôi môi đỏ mọng. Lệ Sa luôn khiến người khác phải nhớ thương. Các ông phú hộ làng bên nhiều lần đem quà sang hỏi cưới cho con trai nhưng đều bị từ chối. Cô vẫn chưa muốn yêu đương nói chi tới việc lập gia đình, lại thêm ông bá hộ Lạp chiều con nên không nỡ gả cô đi mà cho cô ăn học đến nơi đến chốn.

Về đến nhà, Lệ Sa liền cất con diều không cho ai thấy rồi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ để lên dùng cơm. Mâm cơm đặt trên chiếc bàn tròn, bày các món đậm chất hương vị miền quê. Cô ngồi cạnh ông bá hộ, đối mặt với mẹ kế Ngọc Lan và cậu anh trai Lạp Gia Long của cô.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ