Con Hạnh cầm que xiên quýt hớt ha hớt hải chạy đi đưa cho cô út. Tay nó còn cố che chắn cho xiên quýt khỏi dính bụi.
Nó thấy cô út ngồi ở một góc bên nhà, liền chạy lại hù cô: "Hù...cô út"
Lệ Sa giật mình quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc làm con Hạnh thấy sợ. Nó không biết lúc này cô không được vui mà chọc giận.
"Xin lỗi cô út, con không cố ý"
Lệ Sa thở dài nhìn nó.
"Thôi bỏ đi, không chấp nhất với mày. Hiện tại tao không có tâm trạng".
Nói rồi cô lại chống tay lên càm nhìn sang chỗ khác. Con Hạnh nó cũng sợ làm phiền cô út lắm, nhưng còn xiên quýt trên tay cô thì sau. Nó ráng vặn nhỏ âm lượng nhất có thể để tránh làm cô út bực.
"Mà cô út ơi". Nó nói nhỏ xíu
"Nói". Lệ Sa lạnh nhạt trả lời nhưng không quay lại nhìn nó
"Cái này...Xiên quýt nướng này của Thái Anh làm cho cô, nghe nói có thể trị ho". Nó nói tiếp
Lệ Sa nghe thấy hai chữ "Thái Anh" liền quay đầu lại nhìn. Bây giờ cô mới chú ý đến xiên quýt trên tay nó. Cô liền đưa tay nhận lấy xiên quýt từ con Hạnh.
Cô lại che miệng ho vài tiếng rồi lấy tay đuổi con Hạnh đi.
"Mày đi chỗ khác đi, tao tự lột vỏ được. Không khéo tao lại lây cho mày"
Nó nghe vậy nhưng vẫn còn đứng ngập ngừng chưa chịu đi đến khi nhận cái trừng mắt của Lệ Sa thì nó mới chịu rời khỏi.
Trái quýt bên ngoài có phần cháy sém nhưng lột ra bên trong thì những múi quýt vẫn còn nguyên vẹn nhưng đã mềm nhừ. Chúng vẫn còn ấm nên bỏ vào trong miệng liền cảm nhận được hơi nóng tỏa ra. Lệ Sa ăn say mê hết một xiên 3 trái. Tự nhiên tâm trạng phấn khởi trở lại, buồn bực lúc nãy tan biến đi phần nào.
Con Hạnh đi tay không về, được một lúc thì Thái Anh lại hỏi: "Cô út có chịu ăn không?"
"Cô út nhận xiên quýt rồi mà cổ đuổi tôi đi. Cô lại xem đi, cô út ngồi bên hiên nhà đó". Hạnh nói rồi chỉ tay về phía bên kia
Thái Anh nghe vậy len lén bước lại. Nàng không thấy ai ngồi ở đó mới dám tiến lại gần. Nhìn thấy trên bàn là những vỏ quýt rơi rải lung tung, trong lòng Thái Anh thầm mừng rỡ.
Hóa ra cô út chịu ăn đồ do chính nàng làm. Vậy chắc cô út sẽ không ghét nàng nữa.
Nghĩ vậy Thái Anh liền trở nên vui vẻ. Nàng đưa tay dọn sạch sẽ chỗ này.
Qua đến ngày hôm sau, bệnh cảm của Lệ Sa chuyển biến tốt. Con Hạnh lại đem một xiên quýt đến cho cô. Dù cô đã hết bệnh nhưng vẫn muốn ăn hết. Nhưng cô sợ Thái Anh cực, vừa lo việc trong nhà lại lo nướng quýt cho cô nên đành dặn lại con Hạnh.
"Tao khỏi bệnh rồi, khỏi đem quýt cho tao nữa".
"Dạ. Thái Anh nói ăn hôm nay nữa sẽ tốt cho sức khỏe của cô"
Nó thấy hôm nay sắc mặt của cô út rạng rỡ hơn hẳn, không còn u ám như hôm qua nữa. Nó nghĩ chắc do cô đã khỏi bệnh. Mà nghĩ lại thì dạo này cô út lạ lắm, vui giận thất thường nó cũng không biết đường mà lần. Chỉ sợ lỡ trớn chọc giận cô út thì khổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.