Bắc Kinh có mưa

412 54 2
                                    

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thành Đô được hạ cánh một cách an toàn, giữa dòng người hối hả Hạ Tuấn Lâm một thân đơn giản chẳng ai nhận ra đi vào giữa biển người nơi sân bay. Hôm nay Thành Đô có mưa, không lớn nhưng vẫn đủ ướt người. 

Cảnh vật từ từ lướt qua trước mắt nhưng anh lại chẳng có hứng thú ngắm nhìn. Công việc bận rộn với những lịch trình dày đặc, những chuyến bay đường dài và cả những đêm thức đến sáng ở phòng luyện tập giống như đã khiến chàng trai hai mươi lăm tuổi này mệt mỏi. 

Anh đột nhiên nhớ Trùng Khánh, nhớ cả những ngày mưa nơi Sơn Thành, nhớ lúc nhỏ và những bí mật bị thời gian phủ bụi. 

"Hạ nhi, có thể là gừng. Em giúp anh lấy nó."

"Hạ Hạ ca ca~" 

"Em và Hạ nhi…." 

Hạ Tuấn Lâm trước đây không hay nhớ về những thứ này, nhưng thời gian gần đây thì thường xuyên nhớ lại, đến cả trong mơ vẫn còn có thể mơ thấy nó. Anh không biết tại sao hoặc có lẽ do dạo này mệt quá nên đã nghĩ linh tinh.

Mở mục nhắn tin trên wechat, nhìn tin nhắn nhảy liên tục nhìn một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định không bấm vào xem. Anh nhớ có một ngày nào đó của lúc trước, khi mọi người đang nghỉ ngơi sau giờ luyện tập Tống Á Hiên nghiêm túc hỏi anh một câu: "Trong mắt kẻ si tình có gì?" 

Giọng cậu ấy không lớn, đủ hai người nghe. Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng vì câu hỏi, Tống Á Hiên lại cười tươi, cậu nói: "Tớ vừa lướt thấy câu hỏi này trên zhihu*." 

Chẳng hiểu tại sao nhưng Hạ Tuấn Lâm luôn có cảm giác Tống Á Hiên giống cậu, ở một phương diện nào đó không thể nói rõ. Cậu ấy lại cười, cúi đầu lướt điện thoại để lại Hạ Tuấn Lâm với những trạng thái mong lung. 

Trong mắt kẻ si tình có gì? Là có hình bóng của một người hay có những ký ức về người đó? Có sự chăm chú khi người ấy không biết hay là những sự né tránh vội vàng khi chạm mắt nhau? Hạ Tuấn Lâm không có đáp án mà có lẽ Tống Á Hiên cũng vậy. 

Lúc ấy, Bắc Kinh đổ mưa. 

Thành Đô một tuần này đều có mưa, mưa lớn mưa nhỏ cứ mãi không dứt được khiến lòng người và cả nhịp sống vốn hối hả trở nên chậm rãi và đình trệ. 

Hạ Tuấn Lâm sau một tuần nghỉ phép lại trở về với Bắc Kinh tu tập với mọi người chuẩn bị cho sân khấu mới. 

"Một tuần của cậu thế nào?" Nghiêm Hạo Tường ngồi ở cạnh, hỏi một câu. 

"Cũng được, đa phần đều ngủ." 

Sau ống kính Hạ Tuấn Lâm không vui vẻ như mọi người đã thấy, anh hay trầm mặc, thích suy nghĩ về những điều gì đó mà chỉ anh mới biết. Nghiêm Hạo Tường rõ ràng cũng không có ý định ra chơi cùng mọi người, cậu ấy ngồi đó ngó quanh một lúc rồi nói:

"Tống nhi hỏi tớ, trong mắt kẻ si tình có gì?" 

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, "Cậu trả lời thế nào?" 

"Tớ không trả lời." 

Cả hai lại rơi vào im lặng, vào thời khắc này bọn họ như đang theo đuổi một thứ gì đó hơi mơ hồ. Bên tai là tiếng mưa rơi, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên nói: 

[ONESHOT] [Văn Lâm] Bắc Kinh có mưa | 北京下雨了Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ