3.

15 0 0
                                    

Ngô Thế Huân mang theo bữa sáng đi đến phòng bếp rồi đem mấy chiếc hộp đựng thức ăn đã được đóng gói mở ra, sau khi hắn bố trí xong liền đặt chúng lên bàn ăn ở phòng khách. Anh đang do dự xem có nên gọi Lâm Duẫn Nhi xuống ăn sáng hay không, thì cũng đúng lúc cô mặc một bộ váy ren trắng thêu hoa đi xuống lầu.

"Chào buổi sáng." Lâm Duẫn Nhi theo thói quen trông thấy Ngô Thế Huân bên cạnh bàn ăn liền gật đầu mỉm cười.

"Chào buổi sáng." Ngô Thế Huân có chút sửng sốt, sau đó co quắp xoay người, rồi chỉ vào thức ăn trên bàn nói, "Anh có chuẩn bị bữa sáng."

Lâm Duẫn Nhi đi xuống cầu thang, đi đến phía bàn ăn, nhìn các món ăn được chuẩn bị tinh xảo trên bàn rồi khen: "Nhìn thật ngon."

"Em thích là tốt rồi." Ngô Thế Huân thuận tay cầm đôi đũa còn lại trên bàn đưa cho Lâm Duẫn Nhi.

"Cảm ơn." Lâm Duẫn Nhi nhận lấy đôi đũa rồi lễ phép nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Ngô Thế Huân cũng lễ phép đáp.

Hình như có chỗ nào không đúng thì phải! Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống bàn ăn, cô vừa ăn cơm vừa suy nghĩ một vấn đề. Nói đến việc mình kết hôn cùng Ngô Thế Huân cũng đã hơn năm năm, cho tới bây giờ Ngô Thế Huân đưa cho cô một đôi đũa, cô vẫn luôn nói lời cảm ơn, nhưng người đàn ông trước mặt này, năm năm đều đáp không cần khách sáo, không cần cảm ơn.

Ngày qua ngày, năm năm trước đây Lâm Duẫn Nhi không cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng vừa rồi, cô đột nhiên ý thức được, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi cưới, cảm giác lạ lẫm của hai người là có thể lý giải. Nhưng trải qua năm năm ở chung, cô và Ngô Thế Huân đều lễ phép trả lời nhau như ngày hôm nay, chân chính là tôn trọng nhau như khách, sao mà kỳ lạ quá.

Lâm Duẫn Nhi đang suy tư, ánh mắt cô không tự chủ được liền rơi vào người đàn ông đang cúi đầu ăn điểm tâm đối diện.

Ngô Thế Huân phát giác được ánh mắt của cô rơi trên người mình, từ đầu hắn giả vờ không biết vùi đầu ăn, thế nhưng qua một hồi lâu, ánh mắt đó vẫn không có dịch chuyển, Ngô Thế Huân liền có chút không được tự nhiên cho lắm. Làm lão đại giới kinh doanh đã nhiều năm, cho nên Ngô Thế Huân đương nhiên sẽ không thể để Lâm Duẫn Nhi phát giác được mình không được tự nhiên. Hắn để đũa xuống, dùng khăn ăn lau đi khóe miệng mình, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện muốn nói với anh sao?"

"Ơ?" Lâm Duẫn Nhi bây giờ mới phản ứng được, cô vừa rồi suy nghĩ nên mới bất giác nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm, cô dừng lại một chút, rồi Lâm Duẫn Nhi cười, cực kỳ tự nhiên nói, " Sáng nay tôi ở ban công có nhìn thấy trong sân có một con chó."

"Em trông thấy sao?" Ngô Thế Huân có chút sửng sốt.

"Ừm." Lâm Duẫn Nhi gật đầu.

"Đó là chó của Lý Thanh Viễn, trước đó hắn đi công tác nên để anh nuôi mấy ngày, chiều nay hắn sẽ đến đưa con chó đó về." Mặt Ngô Thế Huân không đổi sắc nói.

"Lý Thanh Viễn sao?" Lâm Duẫn Nhi nghi ngờ một chút, có điều cô với Lý Thanh Viễn không thân nhau lắm, cho nên Lý Thanh Viễn có nuôi chó hay không cô cũng không rõ lắm.

[𝐒𝐞𝐲𝐨𝐨𝐧] [𝐄𝐃𝐈𝐓]  𝕵𝖊 𝖙'𝖆𝖎𝖒𝖊 𝖙𝖔𝖚𝖏𝖔𝖚𝖗𝖘Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ