Chương 6.2 ( a )

6K 359 11
                                    

Xong một ngày huấn luyện, Điền Chính Quốc tha cái thân thể rã rời trở về nhà. Tối hôm qua, cơ hồ mất ngủ cả đêm, hôm nay lại phải vận động hết công suất cả ngày cho buổi tập luyện, bây giờ di chứng của vụ tai nạn giao thông biểu lộ rõ ràng. Vào trong nhà, cái mũi của Chính Quốc giật giật, ném quả bóng rổ sang một bên, hắn vọt lẹ vào nhà bếp.

"Mẹ làm cái gì mà thơm thế?" giờ phút này, Điền Chính Quốc quên hết mệt nhọc, quên hết mọi ưu tư sầu nghĩ.

"Thương hiệu súp của mẹ" Vương Linh Linh không quay đầu đáp, tiếp tục chuyên tâm vào việc chế biến.

"Mẹ con cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này" tiến đến ôm sát Mẹ, Điền Chính Quốc ngoe nguẩy cái đuôi nịnh nọt.

Vương Linh Linh đẩy đẩy thằng con ra: "Đi tắm đi. Người hôi chết được".

"Tuân mệnh." Buổi tối có đồ ăn ngon, Điền Chính Quốc vui vẻ lao lên trên lầu.

Trong phòng bếp Vương Linh Linh đối với đứa con đang cắm đầu vào ăn nói: "Ăn cơm chiều xong rồi đi ngủ sớm đi. Sắc mặt của con hôm nay không được tốt, cuối tuần còn trận đấu nữa phải không? Đừng để trước lúc ấy lại sinh bệnh, khiến vướng chân cả đội".

Điền Chính Quốc miệng ngừng nhai, hơi hơi cúi đầu, gẩy cơm đáp: "Sẽ không sao đâu, trước trận đấu con sẽ luôn trong tình trạng sức khỏe tốt nhất" Rồi hắn lại ngẩng đầu lên trên mặt còn dính hạt cơm : "Mẹ, con của mẹ tuy thể lực hơi kém một chút nhưng lại là chủ lực của đội bóng rổ đó. Vì vậy mẹ phải tin tưởng con".

"Con cũng đừng làm mẹ mất mặt, dù chỉ được lên sân khấu mười phút thì con cũng phải cố mà trở thành tiêu điểm như thế mới câu dẫn được tiểu công a con".

"Mẹ!!!"

Điền Chính Quốc thật muốn phun ra một ngụm máu tươi.

"Con chơi bóng rổ không phải để hấp dẫn sự chú ý của ai cả".

Bị mẹ tống cho cả đống đồ ăn, cái bụng của hắn căng tròn cả lại, Điền Chính Quốc giờ đây ngồi phịch trên giường không động đậy nổi. Đầu óc choáng váng, hắn không muốn ngủ mà cũng chẳng thể ngủ. Mơ mơ màng màng một lúc chợt nghe thấy tiếng ba mẹ đi lên lầu, hắn liền xuống giường bật đèn bàn. Mở máy tính ra, xem qua thông tin ngày hôm nay, thần sắc của Điền Chính Quốc dần dần ngưng trọng, hệ thống an ninh của tập đoàn KJ ngày hôm nay lại bị hacker tấn công, tuy rằng chưa bị chọc thủng nhưng tự hộ là chúng sẽ không dừng cho đến khi đạt được mục đích.

Tay phải theo thói quen gõ gõ ở trên mặt bàn, Điền Chính Quốc xem xét kĩ những tin tức rung động ở nước Mĩ trong hai ngày qua, hắn suy nghĩ thật lâu. Hai năm, hắn đã chết hai năm rồi, hắn đã nghĩ tất cả sẽ theo hắn xuống mồ, mọi việc sẽ kết thúc thật không ngờ bây giờ nó lại đang dần lệch khỏi quỹ đạo mà chính mình đã vẽ ra.

"Haizzz.." thở dài, Điền Chính Quốc vò vò đầu: "Chính mình thật là quá xúc động khi đó" Tuy nhiên giờ đây mặc kệ có hối hận bao nhiêu, tất cả đã không thể cứu vãn nổi nữa. Hắn giờ đã là Điền Chính Quốc , Jungkook đã chết rồi.

"Nhưng nếu không chết thì mình cũng chẳng có phúc được hưởng cơm của nữ thần" liếm liếm môi, người nào đó lại chìm vào đống mĩ thực. Hắn ngày trước không biết là đồ Trung Quốc lại ngon đến như vậy. Mâu thuẫn quá a. Chết hay vẫn là không chết.. có đôi khi đấy cũng là một cái vấn đề a.

"Bộp" vỗ vào mặt mình vài cái, Chính Quốc lại sám hối, mặc kệ thế nào, tình hình hiện tại của KJ đều do hắn mà thành. Cái tên kia là đối với máy tính trời sinh ngu ngốc, Henry cũng là một tên đại ngu. Tuy rằng cái hệ thống an ninh kia, hắn tự thấy là vô cùng hoàn mĩ nhưng hai năm trôi qua, ai biết được trình độ của đám bạn kia được nâng lên cỡ nào rồi.

"Ai nha ai nha, sao mà đau đầu thế" đem cái đầu giờ đã rối như tổ quạ vò thêm phát nữa, Chính Quốc ai oán: "Nhóm bạn tốt này cũng thật là... sao thừa dịp mình không có nhà liền bắt nạt KJ cơ chứ.." Mở miệng Điền Chính Quốc bắt đầu ca cẩm: "Rất không biết suy nghĩ".

Ai oán xong, Điền Chính Quốc liền lục lục mấy cái ngăn kéo ở bàn học của mình, tìm kiếm tiền lì xì, tiền mừng, chi phiếu... mà ba hắn cho trong hai năm qua. Tính tính, đếm đếm một hồi Chính Quốc không khỏi vui vẻ, cự nhiên có hơn hai trăm nghìn đô la Hồng Kong. Hóa ra mình cũng là người có tiền! Bổ nhào xuống giường, Chính Quốc tìm điện thoại di động của mình, rồi gọi cho Kim Nam Tuấn  .

"Đội trưởng ,ngày mai em có chút chuyện, buổi sáng sẽ không đến. Yên tâm, cơ thể của em không có việc gì, em muốn đi mua vài thứ, cũng khá khẩn cấp... Em sẽ về kịp để tham gia tập luyện buổi chiều... Vâng, được cứ như vậy đi, bye".

Đêm nay, Điền Chính Quốc ngủ rất ngon, súp của mẹ quả là tuyệt hảo. Ngủ no rồi ăn xong điểm tâm của mẹ, hắn mang theo tài sản của mình ra ngoài. Hắn hôm nay cần mua rất nhiều đồ. Một cái laptop, một cái máy tính để bàn cấu hình cao, máy chủ và các công cụ "tội phạm" khác.

Ngón tay khẽ gõ nhẹ trên đùi, Điền Chính Quốc ngồi ở trong xe taxi nhìn ra ngoài cửa sổ: Nhóm bạn tốt tuy rằng "tôi" đã chết rồi nhưng các cậu không thể bắt nạt KJ, bởi vì đó là nhà của tên ngốc kia.

[ VKook ] [Trọng Sinh ] [ Hoàn ] - Cảm Ơn Em Đã Quay Trở Về Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ