Chap 12. Tâm sự

2.3K 161 6
                                    

Ánh chiều tà dần buông, mặt trời lấp ló sau rặng dừa ngoài bờ chỉ chừa những tia nắng len lỏi qua những tàu lá. Trước sân nhà vẫn in hằn hình bóng của thằng Gia Long như mất đi sinh lực. Hai chân hắn run rẩy từng đợt, thỉnh thoảng cả người hắn cũng run theo. Từng giọt mồ hôi rơi nhễ nhại xuống hốc cổ thấm ướt cả lưng áo.

Một giây, hai giây…hắn bắt đầu ngã nhoài ra mặt đất, đôi mắt còn kịp chớp vài cái sau đó đã tắt liệm. Mặc dù chưa đến giờ nhận xong hình phạt nhưng từ chập trưa đến bây giờ đã là quá sức chịu đựng với hắn. 

Một lát sau có người nhìn thấy cậu hai ngất xỉu liền hốt hoảng chạy đi báo với ông bá hộ. Ông cho người đem thằng Long vào nhà, cố đánh thức hắn dậy. Hắn bàng hoàng tỉnh dậy, nhận ra trước mắt là căn phòng quen thuộc còn có tía má ngồi cạnh. 

“Tía…má”. Hắn khẽ kêu.

Bà hai liền đỡ con mình, nhẹ nhàng xoa đầu hắn xuýt xoa: “Ôi con tôi”. Nói rồi bà còn đưa cho hắn một chén nước rồi dặn: “Uống từ từ thôi con”

Thằng Gia Long thấy được nước liền đưa tay uống sạch sẽ. Cũng như lần trước, hắn khát nước đến điên cuồng, uống xong còn xin thêm một chén.

“Ông thấy chưa, con mình nó ra nông nỗi như vậy rồi, ông còn định phạt nó đến bao giờ”. Bà hai xoay qua nhìn ông bá hộ với vẻ mặt thiết tha.

“Theo lí mà nói thì vẫn chưa đến giờ tha cho nó đâu…Chiều nay nó cũng không được ăn cơm. Tôi đã nói rồi”. Dù tội cho thằng Long nhưng lời của ông đã định thì không thể thay đổi.

“Ông coi con mình thành ra gì rồi, bây giờ ông bắt nó quỳ gối nữa thì khác nào giết nó hả ông”. Bà hai vẫn tiếp tục cầu xin.

Nói rồi bà còn vén cái ống quần thằng Long lên, ngay đầu gối đã đỏ ửng còn chi chít những vết trầy xước. Xong bà nói tiếp với ông bá hộ: “Đó ông thấy chưa”

Ông bá hộ nhìn lướt qua rồi không nhìn nữa, ông sợ bản thân sẽ mềm lòng mà tha cho hắn như vậy sẽ có lỗi với Lệ Sa. Nhưng trong thâm tâm của ông cũng đau lắm chứ, dù sao nó cũng là ruột thịt máu mủ của ông.

“Đi kêu người lấy thuốc đắp cho nó rồi quỳ tiếp cho tôi”. Ông hướng mắt đến đám gia nhân.

Thằng Long nghe vậy liền sợ mà cầu xin tía mình: “Tía…tía tha cho con. Bây giờ hai chân của con đã không thể nhấc lên nỗi nữa”

“Tao cho người khiêng mày ra”

“Trời ơi ông ơi. Ông không thương con trai mình, rõ ràng trong mắt ông chỉ có con Lệ Sa thôi”. Bà hai bắt đầu khóc lóc thảm thiết, giọng đầy oán trách.

“Tại ai, tại ai mà ra. Tôi chẳng phân bì hay thiên vị đứa nào cả. Chúng đều là con của tôi nhưng làm sai thì phải chịu phạt”

Bỗng một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, là cô út Lệ Sa bước vào. Cô liếc mắt nhìn Gia Long rồi chuyển sang nhìn ông bá hộ.

“Thôi tía tha cho anh hai đi, ảnh chịu nhiêu đây là được rồi”

Bà hai và thằng Long ngỡ ngàng, không tin đây là từ miệng Lệ Sa nói. Bởi vì chẳng phải thằng Long bị vậy người vui nhất là Lệ Sa sao. Mà ông bá hộ thì không nghĩ gì nhiều, ông thở dài nói: “Thôi được, chuyện này tất cả đều nghe theo ý con”

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ