Như thỏa mong ước vào cái ngày tuyết đầu mùa, trước giáng sinh một tuần tuyết cũng xuất hiện. Tuyết dày qua đế giày Woojin, cậu ngồi lom khom trước sân nhà gom hết tuyết lại làm thành một người tuyết nhỏ xíu, kiếm cái cành cây làm tay của nó, bứt thêm vài bông hoa cúc cuối mùa trang trí lên đầu rồi chụp ảnh lại gửi ngay cho Youngmin. Anh xem tin nhắn ngay lập tức, cũng gửi cho Woojin bức ảnh chụp trước ngôi nhà nào đó có ai đang khoác áo lông dày sụ ngồi thu lu làm gì với đống tuyết. Chẳng ngôi nhà nào quen hơn nhà của mình, Woojin quay ngoắt lại nhìn đông nhìn tây mãi không thấy bóng dáng ai kia quen thuộc
Cậu thò tay khỏi túi áo để ấn gọi cho anh, miệng liên tục hà hơi ra khói như khủng long bị đau họng không thể khè ra lửa giữa thời tiết âm độ. Điện thoại bắt máy ngay tức thì, Woojin để lọt vào cả tiếng răng đập vào nhau lập cập
"Ăn mặc vậy thì vào nhà đi không cảm lạnh"
"Anh đâu rồi?"
...
"Tôi là gián điệp, nhiệm vụ của tôi là âm thầm quan sát cậu Park"
Woojin chẳng thể hé miệng ra cười nổi trước trò đùa nhạt nhẽo
"Vậy tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, thưa bác sĩ Im"
"Rồi cậu sẽ bị bắt bởi tội tố cáo người vô tội trái phép, nhất khi đó là người yêu cậu, thưa cậu Park"
Woojin chịu thua đứng vào trước hiên nhà, mắt vẫn ngó ngang dọc
"Em vào nhà rồi, anh mau ra đây đi"
"Đang nghỉ giữa ca, anh ghé qua chỗ em chút thôi"
"Vậy qua đây đi"
"Không, hôm nay không muốn gặp"
":)?????"
"Không gặp để em thấy nhớ anh"
Woojin bất lực nghe tiếng cười hihi thích chí ở đầu dây bên kia, tên bác sĩ này đã già lại cứ thích chơi trò con nít. Cậu đành mở cửa bước vào nhà trước khi biến thành phiên bản song sinh thứ hai với con người tuyết, sau khi ngó ra ngoài cửa sổ thấy ai đó vừa xuất hiện đang lom khom giơ điện thoại vào sân nhà cậu
.
.
."Gì đây, 'người tuyết đáng yêu của ai đó đáng yêu', nhìn xấu hoắc à sao kêu dễ thương được vậy?"
Woojin rất muốn cầm muỗng canh đập vào đầu thằng Jihoon trước mặt. Nhân ngày lạnh Jihoon rủ cậu đi ăn lẩu tokkboki, nhưng đi ăn toàn đồ dầu mỡ nó lại diện cái áo khoác lông của Louis Vuitton, áo len màu sữa bên trong còn của Channel gắn logo sáng muốn chói mắt dù Woojin đã dặn nó phải ăn mặc bình bình thường đi một chút
"Mày biết tao bảo tại sao mày ăn mặc bình thường đi chút không?"
"Hở? Tại sao?"
"Để khi dây đồ ăn ra áo mày không thấy xót tiền, với cả..." Woojin liếc mắt nhìn những người đi qua nhìn Jihoon không chớp mắt "để người ta không săm soi mày vì mày diện nguyên cây hàng hiệu ngồi ở quán bình dân, còn để tao không bị hiểu lầm thành ăn bám mày nữa"
Woojin cũng mặc đồ brand, nhưng chỉ là brand tầm trung bình thường không đáng nói đến. Jihoon bĩu môi nhìn nồi lẩu sôi lăn tăn, mái tóc vàng đã phai bớt nhưng giờ lại thêm vài lọn highlight xanh đỏ