Chap 16. Không cho phép

2.2K 148 7
                                    

Mấy ngày trôi qua, Lệ Sa và Gia Long chật vật với vết thương của mình. Nhất là khi ngồi ăn cùng gia đình. Đến khi ngủ cũng phải nằm sấp cả đêm không trở người lại được, đến sáng cả người dường như nhức mỏi tê tái. Bình thường cô ít ngồi xuống mà khi ngồi thì ngồi lì một chỗ không muốn động đậy. 

Trước bữa ăn của gia đình, ông bá hộ có mở lời hỏi han. Ông cứ nghĩ hai đứa con sẽ trách ông nhẫn tâm nhưng họ vẫn tỏ ra bình thường. Điều đó làm ông lấy làm ngạc nhiên. Thằng Long còn gắp đồ ăn vào chén của tía mình. Lệ Sa thấy vậy cũng gắp theo hắn.

"Tụi bây không giận tía à?". Ông hỏi.

"Dạ không". Cả hai người đồng thanh rồi lại nhìn lại nhau khó hiểu.

Ông bá hộ thấy anh em tụi nó không còn gây gỗ nhau nữa nên trong lòng có chút vui. Hóa ra phải dùng đến vũ lực mới trị được tụi nó. Nghĩ thế, ông gắp thức ăn lại vào chén cho từng đứa. 

Hôm nay cách thể hiện của thằng Long có chút lạ làm cô có chút không quen. Hắn còn cười gắp thức ăn cho cô, chủ yếu là để cho ông bá hộ thấy. Dường như hắn ta muốn xin xỏ điều gì đó từ tía nên mới tỏ ra hòa đồng như thế. 

"Thấy hai bây như vậy tía rất vui". Nụ cười tươi tỏa ra từ người cha đã làm tròn bổn phận của mình.

Hai người cười trừ lại với tía. Nụ cười của họ dành cho nhau nếu nhìn kĩ chẳng có phần nào thật lòng. Sau đó thằng Long buông đũa xuống, thưa chuyện với tía.

"Thưa tía, con có chuyện này muốn nói"

Lệ Sa nghe vậy dừng một chút chú ý đến hắn. Trong lòng dâng lên cảm xúc chẳng lành. 

"Nói đi". Ông bá hộ nhìn hắn.

"Tía còn nhớ hôm bữa con nói con thích Thái Anh không? Con muốn cưới cô ấy". Hắn nghiêm túc nói.

Ông bá hộ nghe xong ngạc nhiên, tưởng lúc trước hắn chỉ nói chơi vì ông biết rõ tính tình của hắn. Còn bà hai ngồi kế bên giật mình đến nỗi sặc cơm. Chỉ có Lệ Sa vẫn ngồi bình lặng không có biểu hiện gì nhưng trong lòng cô lúc này đã nổi bão.

"Vì sao mày lại muốn lấy nó". Ông hỏi lại.

"Không được. Sao mày lại lấy nhỏ người ở trong nhà được". Bà hai thì nhất quyết phản đối.

Đến giờ Lệ Sa vẫn không nói gì. Thỉnh thoảng hắn liếc mắt xem biểu hiện của cô nhưng chỉ nhận lại cảm xúc trống rỗng. 

"Con đã nói con thích Thái Anh, bây giờ con tìm được người mình thích rồi thì tía má cho con tính đến chuyện cưới hỏi". Giọng hắn trở nên nghiêm túc hơn bình thường. 

Ông Lạp thấy lần này thằng con có vẻ quyết tâm muốn lấy vợ nên ông cũng muốn thành toàn cho nó nhưng ông cũng không muốn mang danh cưỡng ép dân nữ kết hôn với con trai mình. 

"Nhưng nó có thích mày không? Hay mày muốn ép cưới người ta". Ông hỏi.

"Tía lo gì, nhà chúng ta giàu nhất làng, cô ấy cũng phải chịu thôi". Nói rồi nó quay qua bà hai nói lại với bà: "Lần này con quyết tâm rồi, chỉ cần có vợ là được, cô ấy là người ở cũng được."

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ