Chap 17. Bó hoa biến mất

2K 150 9
                                    

Một tuần trôi qua, thằng Long không có động tĩnh gì khiến cho Lệ Sa lo lắng. Mà cũng nhờ uống thuốc đầy đủ nên vết thương của cô và hắn cũng đã dần lành. Trong mấy ngày này, cô luôn dõi theo Thái Anh nhìn mà tội. Tình cảm cất ở trong lòng không nói bây giờ lại lẳng lặng phía sau người ta.

Nhưng Lệ Sa cũng phải đi học trở lại. Ngồi trong lớp học mà trái tim cứ nghĩ về nàng, sợ rằng thằng Long sẽ ép nàng cưới hắn. Nghĩ đến thôi cô đã muốn nhanh chóng trở về nhà.

Mà do nghỉ liên miên trong thời gian dài nên bài vở của cô bị trễ tiến độ. Lần này thi thố thì chỉ có rớt, e rằng cô phải đi học lại năm nữa. Thầy đồ phía trên giảng những gì cô đều không biết, mà bình thường cô cũng học không vô nói chi nghỉ lâu như vậy.

Lệ Sa nhìn cậu bạn bên cạnh, có chút lưỡng lự hỏi: "Này bạn học, cậu hiểu gì không?"

Tên đó tự tin trả lời cô: "Tất nhiên tôi hiểu"

"Chỉ tôi với"

Câu nói này của cô làm hắn ngạc nhiên, hôm nay tiểu thư họ Lạp cũng biết đi hỏi bài. Hắn tặc lưỡi nghĩ thầm cô ấy thay đổi một cách chóng mặt. Nhưng rồi cũng chỉ lại cho cô.

"Mai cậu đi học sớm một chút, tôi nhờ cậu giảng lại có được không?". Lệ Sa tròn mắt khẩn cầu.

Hắn nhìn nhan sắc của cô, khó mà từ chối được. Hắn gật gù: "À được"

"Có gì tôi đãi cậu một chầu ăn ở chợ huyện. Ở đó nhiều đồ ngon lắm". Cô mừng rỡ như bắt được vàng.

Hôm nay Lệ Sa nói chuyện đàng hoàng với hắn, còn hỏi bài hắn làm hắn có chút ảo tưởng là cô thích hắn. Bởi vì hắn nghĩ trước kia là do cô thích ai nên mới thay đổi đến thế.

Đến cuối giờ hắn còn giơ tay tạm biệt cô.

Hiện giờ Lệ Sa chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, cô không quan tâm đến việc khác ngoài Thái Anh nữa. Nhưng đâu có ngờ ở nhà lại có chuyện trong lúc cô còn ở lớp.

Vừa về đến nhà, con Hạnh thấy cô liền báo lại: "Cô út, cậu hai cầm bó hoa tặng Thái Anh rồi kìa"

"Rồi cô ấy có nhận không?". Lệ Sa hấp tấp nắm hai vai nó hỏi.

"Cô ấy...". Nó nói hai chữ rồi nhìn sắc mặt của cô út, nói nhỏ chữ còn lại: "Nhận"

Nghe xong mặt Lệ Sa trở nên xám xịt, mọi thứ dường như trở nên tối tăm. Nhìn vào liền thấy nét tuyệt vọng in hằn trên gương mặt cô. Hai tay cô buông bả vai nó ra, thẫn thờ bước về phía trước.

"Cô út...con chưa nói xong". Nó định chọc cô út một tí nhưng thấy không ổn nên gọi cô lại.

Mà Lệ Sa không có tâm trạng quan tâm nữa, cô chỉ đứng lại chờ nó nói tiếp.

"Thái Anh lúc đầu không có nhận nhưng cậu hai cứ dúi nó vào tay cô ấy"

Đáng ghét. Nghe xong cô liền hiểu, rõ rằng là thằng Long ép Thái Anh mà.

Lệ Sa gằn giọng hỏi rõ lại với nó: "Mày nói rõ lại cho tao nghe coi"

Con Hạnh mới kể lại đầu đuôi cho cô nghe.

[LiChaeng] Câu Hẹn Câu ThềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ