Chương 26.2

5K 237 4
                                    

Ông Kim ngồi xuống, lúc nãy phát hỏa nên giờ huyết áp lên có chút cao. Sau một lúc nghe vợ mình khuyên giải, ông mới khàn khàn mở miệng: "Con nếu không muốn nhận nó, cha cũng ủng hộ con. Nhưng con không thể quên người cha với người mẹ này. Nó là con của bọn ta nhưng con cũng là con của bọn ta, con có thể vụng trộm gọi điện báo cho cha mẹ biết mà, chúng ta nhất định sẽ giúp con giấu việc này".

"Mặc dù con đã đi được hai năm nhưng mỗi lần nhớ tới con , ta và mẹ con vẫn không khỏi đau lòng . Chúng ta cũng đã nhiều tuổi vậy mà con lại khiến chúng ta "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh", thật là tàn nhẫn a . Hiện tại con ... hừ ... rõ ràng có thể khiến hai kẻ già này bớt đau khổ đi được hai năm, vậy mà con cư nhiên lại lừa dối, con nói xem thế có đáng để ta dạy cho con một bài không hả?".

"Nên ạ! Nên ạ!" Chính Quốc ngồi xổm xuống, dâng lên lỗ tai của mình: "Đây cha nuôi, cha dạy con tiếp đi. A!".

Kim JaeHyun không chút nể tình, mạnh tay nhéo lỗ tai phải của Chính Quốc "Ta thật sự là bị hai đứa tụi bây làm cho tức chết mất".

"Cha nuôi..." nhanh chóng nâng cấp từ một lên thành hai tai đỏ hồng, đứa nhỏ đáng thương nhìn về phía người phụ nữ đang rưng rưng nước mắt: "Mẹ nuôi".

Bà Kim lau đi nước mắt , nâng tay vuốt ve khuôn mặt xa lạ trước mắt, nước mắt không kìm được lại tuôn rơi : "Rất tốt , rất tốt , so với trước kia đẹp trai hơn nhiều , cái đầu cũng cao lên . Chỉ có cái tính ăn tham là vẫn không đổi".

"Mẹ nuôi..." quỳ xuống , Chính Quốc ôm lấy người mẹ này của mình: "Thực xin lỗi".

"Cái đứa nhỏ này..." bà Kim nghẹn ngào "Nếu không phải là ta với cha nuôi con lại đây thì không biết con còn lừa dối chúng ta đến lúc nào nữa ? con có thể không tha thứ cho Taehyung nhưng cũng không thể lừa dối cha mẹ . Jungkook a, trên đời này tình yêu quan trọng nhưng mà tình thân cũng quan trọng không kém. Mẹ, cha con, Ami , Fei nhiều người thương con như vậy, sao con lại nỡ... sao con nỡ lòng làm thế?".

"Mẹ nuôi..." Chính Quốc ôm lấy mẹ nuôi, khóc đầy hối hận: "Con sẽ không bao giờ xúc động như vậy nữa, không bao giờ nữa".

Bà Kim lau nước mắt, hít sâu : " Tốt lắm , con còn sống cũng coi như ông trời có mắt, cho con một cơ hội để sửa lại sai lầm, một lần nữa tận hưởng cuộc sống. con phải biết quý trong không được lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn nữa nghe chưa".

"Vâng , vâng " Điền Chính Quốc khóc đến nói không nên lời.

"Lão gia, phu nhân, A Quốc cũng chưa ăn cơm. Có muốn đánh muốn chửi thì cũng nên chờ bọn họ ăn no đã" hai mắt cũng rưng rưng, bác Kim vừa cười vừa nói . Lee Minah vội vàng nâng Chính Quốc đứng dậy : " Tốt lắm , đừng khóc , sao trên trán lại bị thương vậy ? ".

"Con không cẩn thận ... chạy ở cầu thang ... vấp nên ngã xuống" kẻ đáng thương mà cũng thê thảm nhất trả lời.

Đau lòng xoa xoa cái trán con nuôi, Bà Kim mỉm cười: "Tốt lắm, tốt lắm, đi rửa mặt rồi vào ăn cơm".

"Vâng" đứa nhỏ đáng thương vào toilet rửa mặt, hắn khóc đến nấc cả lên rồi.

Tên da trâu nào đó cũng muốn đi vào cùng nhưng lại bị ba nhà mình rống: "con ngoan ngoãn ngồi một chỗ cho ta!!! Vừa mới kiểm tra xong đã chạy loạn xung quanh, muốn tăng thêm bệnh khiến Chính Quốc lo lắng hả?" Da trâu đành ngoan ngoan ngồi xuống.

[ VKook ] [Trọng Sinh ] [ Hoàn ] - Cảm Ơn Em Đã Quay Trở Về Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ