Buổi sáng hôm ấy, khi Lệ Sa vừa bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng thằng Long quát lớn. Cô liền đến nơi phát ra tiếng nói. Ở dưới nhà sau, tận mắt cô thấy thằng Long đang bắt lấy bả vai của Thái Anh nên máu điên liền nổi lên trong lòng. Cô nghe từng câu từng chữ của hắn phát ra liền hiểu câu chuyện. Cô đi lại nắm lưng áo của hắn kéo mạnh ra để giải vây cho Thái Anh.
“Tao làm đó”
Hắn lảo đảo ngã về sau rồi nhìn cô: “Mày…”
Cô bước đến bên cạnh Thái Anh, nhướn mắt khiêu khích hắn. Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn cô càng thích thú.
“Vì sao mày luôn tìm cách phá tao? Tao tặng hoa cho cô ấy có liên quan gì đến mày đâu”. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh để nói ra những lời này.
“Xin lỗi nha, tôi không quen cái mùi hương này nên dị ứng lắm. Tôi chỉ còn cách vứt nó đi khuất nơi này thôi anh hai ạ!”. Cô ra giọng mỉa mai hắn, giọng đầy tự tin mặc dù cô đang bịa chuyện.
Mà lần này Lệ Sa cũng không đánh hắn nên hắn cũng không dám ra tay đánh cô nữa vì kiểu gì tía cũng sẽ trách phạt như lần nước. Bởi cô cũng có lí lẽ của mình nên không có lí do gì đấu lí thua hắn. Chính vì vậy làm thằng Gia Long không thể làm gì được, đành ôm cục tức trong lòng. Hắn giơ bó hoa vứt mạnh xuống đất trước mặt Lệ Sa như để dằn mặt cô. Lúc thằng Long bỏ đi, cô trề môi nhìn hắn còn trong lòng thì cười thầm thoả mãn. Lệ Sa còn giả vờ đưa tay che mũi vì mùi hoa cho mọi người tin mình.
“Con Hạnh mau dọn đống này đi, chướng mắt quá”. Cô cố tình nói to để thằng Long đi phía xa vẫn nghe được.
Nãy giờ cô lo chú ý đến thằng Long nên quên mất Thái Anh. Nàng đan hai tay mình đặt trước người không nói tiếng nào.
"Xin lỗi Thái Anh nha. Tại tôi nên hắn mới kiếm chuyện với cô". Lệ Sa mở lời với nàng.
Lúc này Thái Anh như bắt được nguồn cảm xúc trở lại mà trả lời cô: "Không sao đâu cô út. Mà cô bị dị ứng với mùi hoa hả?".
"À ừm đúng rồi". Cô có chút chột dạ nhìn vẻ mặt không tự nhiên.
"Tôi xin lỗi. Do tôi không biết nên đã đặt chúng dưới nhà sau khiến cô út khó chịu". Nàng cúi đầu xin lỗi cô như thể mọi chuyển đều là lỗi của mình.
Lệ Sa thấy vậy liền tỏ ra lúng túng, không ngờ Thái Anh lại nhạy cảm đến vậy.
"Không không, Thái Anh không có lỗi gì hết"
Cô cười với nàng như lời trấn an.
Con Hạnh còn lại gần nói nhỏ chọc cô: "Cô út từ lúc nào mà bị dị ứng mùi hoa vậy". Xong rồi nó còn huýt vai cô cười gian xảo.
Cô liếc nó nhưng vẫn ráng thì thầm trả lời: "Đúng là tao dị ứng nhưng chỉ dị ứng với mỗi hoa của thằng Long"
Nói rồi cô đẩy vai nó đi cho khuất mắt mình.
Đến trưa Lệ Sa vội vã ăn cơm để nhanh chân đến lớp. Thấy cô út ăn nhanh như vậy con Hạnh thắc mắc: "Ủa, cô út ăn gấp vậy"
"Nay tao đi sớm nhờ bạn chỉ bài". Lệ Sa vẫn còn đang ngậm một miệng cơm nhưng vẫn cố trả lời nó.
"Trời ơi, hôm nay con thấy một hiện tượng lạ. Cô út vậy mà chịu học rồi hả". Nó lấy tay ôm đầu như không tin sự thật còn miệng thì cảm thán.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
FanfictionTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.