Như lời đã hứa, cuối giờ học Lệ Sa cùng hắn đi ra chợ huyện.
Phiên chợ lúc về chiều tấp nập người qua kẻ lại mua bán hàng hóa. Ánh nắng vẫn còn thấp thoáng sau lưng những dãy nhà. Nếu như ngày thường cô sẽ đi chung với lũ nhỏ nhưng hôm nay đổi lại là thằng Phát, đối với cô cũng không có cảm giác khác gì mấy. Chỉ là không có vui đùa thoải mái được thôi.
"Lại kia đi, ở đó làm đậu hũ chiên ngon lắm". Cô chỉ tay lại phía hàng quán mà thường ngày hay ăn.
Cô quen thuộc đến nỗi bà chủ ở đó cũng nhớ mặt cô. Hai người ngồi xuống bàn, bà chủ quán liền lại tiếp.
"Hôm nay lại như cũ hả?". Bà hỏi cô.
"Dạ, lấy cho con hai phần". Lệ Sa giơ lên hai ngón tay với bà.
"Có liền. Mà hôm nay mấy đứa nhỏ đâu sao chỉ có cậu này". Bà nói rồi liếc sang Chấn Phát đang ngồi kế bên.
Bà nhìn rồi đoán mò: "À ra là đi với người yêu"
"Đâu có, bạn học thôi". Lệ Sa nghe được câu này như nhảy dựng lên. Cô xua tay liên tục.
Chấn Phát ngồi kế bên nghe vậy vui sướng trong lòng mặc dù hắn biết sự thật phũ phàng.
Một lúc sau bà chủ bưng ra hai dĩa đậu hủ chiên nóng hổi thơm lừng. Bên trên còn phủ một lớp sốt thịt đậm đà, đây chính là điểm nhấn của món ăn.
Đợi hắn cắn thử một miếng rồi cô hỏi: "Ngon không?"
Hắn gật đầu tấm tắc khen.
"Đấy, chỗ tôi dẫn đi là phải ngon. Mai mốt cậu có bạn bè gì cứ dẫn lại đây ủng hộ cho bà ấy". Lệ Sa tranh thủ quảng cáo giúp bà chủ.
Hai người ăn xong, Lệ Sa còn hỏi hắn có muốn ăn gì nữa không, cô mời một thể. Hắn ta không cần ăn nữa, chỉ muốn đi dạo một lúc với cô. Vì cô là người mang ơn nên cũng đồng ý với hắn.
Có lẽ Chấn Phát là công tử nhà giàu nên ít khi đặt chân ra chợ nên hắn thấy cuộc sống ở đây lạ lẫm. Với cả không quen đường đi nên Lệ Sa phải dẫn đường cho hắn. Hai người bước ngang qua một sạp bán đồ trang sức, hắn kéo cô lại.
"Cô thích gì, tôi mua tặng cô". Hắn nhìn chằm chằm vào đống đồ trang sức dưới kia.
"Không cần đâu". Cô lắc đầu nhưng mắt vẫn đặt dưới chỗ đó.
Bỗng cô thấy một chiếc kẹp hoa cúc nằm len lỏi trong đống kẹp kia. Lệ Sa liền nhặt lên ngắm nghía. Nếu cái này mà cài tên tóc của Thái Anh thì đẹp biết chừng nào. Lệ Sa liền tưởng tượng đến hình ảnh nàng tựa như bữa chiều bên bờ sông hôm ấy. Trái tim lại rung lên.
"Cô thích cái này à? Vậy tôi mua cho cô". Chấn Phát thấy cô có vẻ thích thú nên không ngại lên tiếng.
Xong rồi hắn hướng về phía ông chủ hỏi: "Cái này bao nhiêu tôi trả"
"À không. Cái này để tôi trả. Tôi mua cho người làm". Cô vội cắt lời hắn.
"Là cô người làm tên Thái Anh à?"
Lệ Sa gật đầu. Hắn cũng không nghĩ gì thêm. Hắn đoán có lẽ là cái người trước kia hay đưa Lệ Sa đi học rồi đứng chờ đến chiều. Xem ra tình cảm của họ cũng thật tốt. Nhưng hắn đã đoán nhầm giữa con Hạnh với Thái Anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Câu Hẹn Câu Thề
Hayran KurguTruyện viết theo lối thời phong kiến Việt Nam, có các yếu tố phi lịch sử. Quan hệ chủ-tớ. Lệ Sa x Thái Anh gặp nàng mười tám xuân xanh tôi đem chôn giấu họa tranh về nàng vượt qua biển bạc rừng vàng một lần thề hẹn chẳng màng kiếp sau.