la mia musa { Soglio } ( Sunghoon ) (cont)

341 39 0
                                    

Và "một chút" của em ấy thế mà lại kéo dài thành cả tháng trời. Soglio không quá nổi tiếng, cũng không có nhiều điểm thăm quan. Chỉ ở đây tầm một tuần là em cũng coi như đã khám phá được hết nơi đây. Nhà thờ San Lorenzo với chiếc chuông kêu đinh đang mỗi buổi chiều, đi dạo trên những con đường rải sỏi mộng mơ, chiêm ngưỡng những bông hồng xinh đẹp trong khu vườn Palazzo Salis lịch sử,...

Và người cùng đồng hành với em là anh họa sĩ điển trai Park Sunghoon. Em cứ tưởng anh lạnh lùng và khó gần lắm hóa ra đó là vì lúc đấy anh với em chưa thân thiết với nhau. Anh cũng không phiền lắm khi có thêm một người trong các chuyến đi bất chợt đi tìm nguồn cảm hứng nghệ thuật. Anh nói rằng biết đâu khi đi với em anh lại khám phá ra một điều mới mẻ nào đó thì sao.

Anh sẽ vác cái chân giá vẽ cùng bộ cọ đi vẽ hoa hồng với em. Cũng có thể là leo một ngọn núi thấp đủ để đi về trong ngày. Anh cũng trượt băng và chơi các môn thể thao liên quan đến tuyết cực giỏi. Em thì vụng về lắm, cứ chực ngã mãi thôi. Nhưng em vẫn kiên trì lắm, vì vẫn có anh cổ vũ em cố lên từ phía sau.

Trong túi em lúc nào cũng có thỏi socola Thụy Sĩ ngon tuyệt, cung cấp năng lượng nhanh sau khi chơi các môn thể thao. Em đã đến ăn lẩu pho mát cùng anh Sunghoon ở quán quen anh ấy giới thiệu. Trời lạnh cóng mà được ăn món gì nong nóng lại còn béo ngậy thì còn gì tuyệt hơn.

Tuy lịch trình thì hầu như cũng không có gì mới mẻ nhưng em yêu biết bao quãng thời gian vô tư lự ở đây. Không bị deadline dí ngập đầu, không bị những dòng tin nhắn giục giã, em có thể sống một cách chậm rãi và hòa mình vào thiên nhiên nhiều hơn. Em sẽ ngồi viết lạch hoặc đọc sách dưới ánh nắng vào, trong lồng ngực là hơi thở trong trẻo từ những đồng cỏ xanh ngát, bên tai là tiếng gió vi vu và trong khoang mũi là mùi đất mới, mùi núi cao vẫy gọi. Và ở bên anh, từ khi nào em đã có những cảm xúc lớn hơn cả một tình bạn đơn thuần nữa. Em chú ý đến anh nhiều hơn, và cũng thích anh từ lúc nào chẳng rõ. Em thích anh, thích cái nhìn tập trung của anh khi ngồi vẽ, thích ánh mắt ấm áp trước những câu chuyện vụn vặt của em, thích cái dáng vẻ bình yên của anh trước đất trời bao la, thích cái cách anh dịu dàng với mọi người xung quanh, thích cái cách anh quan tâm em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Em cũng chưa dám nói, nên chỉ đành giấu hết tâm tư vào những dòng chữ vụng dại trong quyển nhật kí ngả vàng.


Sunghoon buông rơi cây cọ vẽ. Đây đã là lần thứ hai trong ngày anh mất tập trung rồi. Trước đây anh không như vậy nhưng từ khi cô gái đồng hương đến đây ở homestay của anh thì mọi chuyện khác hẳn. Anh ấn tượng với em ngay từ lần gặp đầu tiên, một người con gái có vẻ đẹp dịu dàng và mong manh xinh đẹp tựa một thiên thần vậy. Sunghoon đã khẽ bật cười khi em lúng túng gỡ cái tag sân bay. Lúc đấy trông em dễ thương quá thể. Cuộc sống bình đạm thường ngày của anh cũng vì em mà đảo lộn hết cả. Anh không có nhiều bạn, người làm nghệ thuật chân chính thì hay cô đơn. Vậy nên anh cũng ngạc nhiên với bản thân mình lắm vì đã rất dễ dàng đồng ý làm một người bạn đồng hành của em ở Soglio này. Càng tiếp xúc với em nhiều hơn anh càng nhận ra thêm được sự đáng yêu và tinh tế ở em, khác với những cô khách cũng trọ ở nhà anh. Từ ấn tượng, cảm mến, tò mò và bây giờ là thích...Anh khẽ liếc qua em ngủ gạt trên đồng cỏ, gió khẽ mơn man trên gò má. Rồi anh quay về bức tranh trên giá vẽ của mình. Không phải là thiên nhiên cây cỏ hay những tòa nhà, trên đó là những nét phác thảo về đôi mắt long lanh của em. Anh chưa bao giờ vẽ người, đây là lần đầu tiên. Anh đã nghĩ rằng vẽ người có lẽ cũng giống với vẽ vật, vẫn những nguyên lí đó, vẫn những kết cấu đó một bức tranh mới sẽ thành hình sớm thôi.

I Enhypen I Tình anh là bông hoa xinh đẹp nhất ngày xuân nởNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ