Chương 32

328 38 4
                                    

Có vài người, vận mệnh đã sắp đặt, nhất định là kiếp nạn, thực sự đã định trước chạy trời không khỏi nắng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm nữ sĩ dậy sớm làm bữa sáng cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Tiêu Chiến từ trên lầu đi xuống, Lâm nữ sĩ bị bộ quần áo của Tiêu Chiến làm sợ ngây người, không phải nói có bao nhiêu khó coi, mà là phong cách ăn mặc không quá phù hợp với tuổi này của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặc áo chữ T trắng trơn, áo khoác sơ mi màu xanh da trời, quần màu xanh đậm, đoán chừng bộ quần áo này Tiêu Chiến mua từ thời đại học.

“Tại sao hôm nay con đổi phong cách?” Lâm nữ sĩ một bên nghi ngờ nói với Tiêu Chiến, một bên đổ sữa vào ly.

"Hôm nay muốn dẫn Nhất Bác đi ra ngoài chơi, con không mặc trẻ tuổi một chút, sợ người khác nói con bắt cóc trẻ vị thành niên." Tiêu Chiến thở ra, ngồi xuống bàn ăn.

Lâm nữ sĩ vỗ nhẹ bàn tay vươn tới lấy bánh bao của Tiêu Chiến, sốt ruột nói: "Con khỉ gấp cái gì, Nhất Bác còn chưa dậy!"

Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay bị đánh, đây là mẹ hắn sao? Hắn mới là đứa con được nhặt về! Tại sao mỗi ngày mẹ hắn đều nghĩ đến Vương Nhất Bác!

“Con đi gọi cậu ta dậy!” Mặc dù Vương Nhất Bác ở nhà hắn, nhưng hai người bọn họ ở nhà chính là “nước sông không phạm nước giếng”, chủ yếu là Tiêu Chiến có lý do không đứng đắn đến phòng Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ khác trước kia, có Lâm nữ sĩ ở đây, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không tức giận, tiểu mỹ nhân vừa mới ngủ dậy, không biết sẽ có bộ dạng như thế nào đây?

“Chiến Chiến! Chiến Chiến!” Lâm nữ sĩ vội vàng hô vài tiếng, điều này cũng không ngăn được bước chân tung tăng như chim sẻ của Tiêu Chiến. Lâm nữ sĩ lắc đầu bất đắc dĩ, Chiến Chiến nhà bà từ khi nào lại nhiệt tình gọi tiểu Nhất Bác rời giường như vậy, lúc còn bé tình nguyện làm nhiều việc vặt một chút, cũng không muốn gọi tiểu Nhất Bác thức dậy.

Tiêu Chiến đến cửa phòng Vương Nhất Bác, gõ cửa tượng trưng, ​​hắn còn đặc biệt gõ rất nhẹ nhàng, cố ý thấp giọng nói, tôi vào đây! Dù sao hắn cũng đã nói rồi, không nghe được vậy không phải là lỗi của hắn.

Đẩy cửa ra, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác mở TV ngủ, kênh CCTV5, âm thanh khá nhỏ, có thể chỉ ở mức ba. Vương Nhất Bác sợ bóng tối kia mà, vậy mà hắn đã quên mua cho Vương Nhất Bác một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Nhưng Tiêu Chiến rất may mắn là Vương Nhất Bác vẫn giữ chiếc đèn ngủ mà hắn đã tặng vào ngày thứ hai Vương Nhất Bác về nước, còn mang theo đèn ngủ đến nhà hắn.

Tiêu Chiến lặng lẽ bước tới, cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, cái chăn màu trắng tuyết che mất nửa khuôn mặt của Vương Nhất Bác, chỉ lộ ra hai má sữa mềm mềm và mái tóc mềm mại.

Tiêu Chiến nhìn một lúc, sau đó đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc của Vương Nhất Bác, ôn nhu nói: “Cún con, đến giờ dậy rồi!” Cún con là tiếng địa phương của Tiêu Chiến, chỉ với người rất thân thiết mới gọi như vậy.

Vương Nhất Bác vươn tay ra khỏi chăn, hất bàn tay của Tiêu Chiến đang xoa tóc mình, rầm rì một tiếng, vẫn như cũ nằm trong chăn không mở mắt.

[Trans][ZSWW] HƯỚNG VỀ MẶT TRỜI MỌCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ