Buổi sáng Trương Mẫn thức dậy thì Triệu Phiếm Châu đã rời đi, anh có tật giật mình nhìn trong phòng ngoài phòng mấy lần, sau khi xác nhận không có bóng dáng Triệu Phiếm Châu mới vào phòng tắm tìm chiếc nhẫn bị lạc mất. Hôm qua không chú ý, sáng nay dậy cảm thấy ngón tay nhẹ hẫng trống rỗng, nhưng tìm hết toàn bộ trong ngoài phòng tắm cũng không thấy đâu, không biết có phải không cẩn thận làm rớt vào khe hở nào rồi không.
Trương Mẫn không có nhiều tâm tình để bận tâm chuyện này, ngoại trừ sắp đến giờ làm việc thì còn có thái độ của Triệu Phiếm Châu tối qua, thậm chí anh cảm thấy có chút may mắn vì đợi làm xong mới nói ra yêu cầu không thích hợp như vậy, nếu không thời gian còn sớm sợ là cậu lại để anh ngủ một mình. Tuy rằng rất khó mở miệng, nhưng anh thật sự ỷ lại vào Triệu Phiếm Châu còn nhiều hơn anh nghĩ, điểm này chiều hôm qua đứng trước cửa nhà Lăng Duệ anh mới chậm chạp nhận ra. Anh chưa từng duy trì quan hệ thân mật với ai lâu như vậy, cũng chưa làm với ai mà không thể thay thế, ý nghĩa của hôn nhân khiến anh xem Triệu Phiếm Châu là duy nhất, đồng thời cũng giao phó cho cậu một ý nghĩa khác nữa. Trương Mẫn nhớ đến bộ dạng mũi đỏ mắt hồng của Triệu Phiếm Châu đêm qua liền cảm thấy áy náy, trong lòng anh, Triệu Phiếm Châu hầu như lúc nào cũng lạnh lùng đáng tin, đôi khi có chút đáng yêu, còn có chút bi thương mà anh không hiểu, nhưng chưa bao giờ là yếu ớt, hay là tủi thân. Trương Mẫn có một loại thỏa mãn quỷ dị, cùng với rất nhiều áy náy, anh không ngốc, nhìn sơ qua liền biết Triệu Phiếm Châu hiểu lầm anh thông qua cậu để bán ân tình cho Lăng Duệ, bất quá nghĩ vậy cũng không có gì kỳ lạ, nếu như chuyện này phát sinh sớm một tháng, vậy thì chính là sự thật rồi.
Đợi anh ngồi xuống không yên lòng chuẩn bị làm việc thì nhận được tin nhắn của Triệu Phiếm Châu, chuyện anh nhờ cậu vẫn làm, dù cậu rất tức giận rất ủy khuất nói "Tôi không tiện." nhưng vẫn làm, Trương Mẫn chuyển tin nhắn cho Lăng Duệ, rồi lại chuyển cho Vương Việt, sau khi hoàn thành xong một loạt thao tác cũng không nhận được tin nhắn thứ hai từ Triệu Phiếm Châu, hỏi anh ăn cơm chưa hay gì đó.
Hôm nay Trương Mẫn vẫn mặc chiếc áo khoác Triệu Phiếm Châu tặng, từ trước đến giờ anh không nhận được nhiều quà, từ những lần sinh nhật khi còn rất nhỏ thì quà cũng đã biến thành con số, mà khi đó anh còn không biết làm sao để rút tiền ra khỏi ngân hàng. Sau này đối tượng tình một đêm tặng anh hoa, tặng anh rượu, tặng anh thẻ phòng, đều là những vật phẩm dùng trong giây lát, có thể mặc đi mặc lại thật lâu như quần áo anh chưa nhận được bao giờ, đến cả Lăng Duệ cũng chưa từng tặng qua. Anh nhìn quần áo trên người mình đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, anh muốn tặng Triệu Phiếm Châu một món quà đáp lễ muộn, coi như là cảm ơn Triệu Phiếm Châu cuối cùng vẫn lựa chọn giúp đỡ, quan trọng nhất là --- Hy vọng cậu đừng giận nữa, thời tiết càng ngày càng lạnh, Trương Mẫn rất muốn một cái ôm thật chặt không có rào cản.
Anh gọi thư ký Tiêu đến văn phòng làm việc thay, còn anh thì tìm thời gian để lẻn ra ngoài --- Anh nghĩ đến chiếc đồng hồ kia của Lăng Duệ, rất đẹp, kim loại cắt hoàn hảo, vừa quý vừa không quá tục, Triệu Phiếm Châu đeo vào nhất định cũng sẽ rất đẹp. Buổi tối về nhà Trương Mẫn đi ngang qua tiệm đồ ngọt anh mua sáng hôm trước, nhớ đến lần đó hai người cũng đang giận nhau, Trương Mẫn đã mua hai chiếc bánh ngọt nhỏ về dỗ cậu, còn rất hiệu quả. Lần trước anh ăn vị xoài, Triệu Phiếm Châu ăn vị dâu, không biết vị dâu thế nào, nhưng vị xoài rất ngon, kem thơm mà không báo, hương xoài ngọt ngào, bánh cũng mềm, có nhân là mứt xoài chua chua, Trương Mẫn nghĩ tới thôi đã nuốt nước miếng, lập tức mua một cái thật lớn mang về ăn cùng với Triệu Phiếm Châu, có quà có bánh, khá có cảm giác nghi thức.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN | CHÂU MẪN] TÂM THIÊU
FanfictionTên gốc: 心烧 Tác giả: @拦托艺术家 Thể loại: Tuấn Triết diễn sinh, song tính, cưới trước yêu sau Văn án: "Kể từ khi em sáu tuổi, đã bắt đầu thần tượng anh..." Bản edit phi lợi nhuận đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver dưới...