10

640 89 29
                                    


Thích một người là cảm giác gì?

Làm thế nào để xác định rằng chính mình có phải đang thích một người hay không?

Thích là nhất thời động tâm, là mềm lòng, hay là đau lòng?

"Cung Tuấn."

"Cung Tuấn? Cung Tuấn!"

Chủ nhiệm lớp nhìn Cung Tuấn đột nhiên lại không tập trung, hơi có chút lo lắng hỏi: "Trạng thái gần đây của em có vẻ không ổn định, xếp hạng tháng đã rớt xuống thứ mười lăm, lúc lên lớp cũng hay thất thần, là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có, không có xảy ra chuyện gì." Cung Tuấn miễn cưỡng cười cười: "Có lẽ là do gần đây em hơi mệt mỏi...Thầy yên tâm, tháng sau em nhất định sẽ khôi phục lại trình độ như trước."

"Không sao, em cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, thành tích có chút chập trùng là chuyện rất bình thường." Chủ nhiệm lớp uống trà, tận lực dùng giọng điệu thoải mái an ủi: "Hôm nay tìm em đến, chủ yếu là nói một chút về cuộc thi toán học ngày mai, em cũng biết cái này liên quan đến tiến cử vào đại học, nếu như dựa theo thành tích bình thường của em, đây tuyệt đối là không có vấn đề gì, chỉ sợ..."

"Em biết, em sẽ mau chóng điều chỉnh, cảm ơn thầy đã quan tâm."

Sau khi Cung Tuấn rời phòng làm việc của giáo viên không có vội trở về phòng học, lúc này chính là thởi điểm nghỉ giữa giờ, các bạn học hầu hết đều đang chạy ra sân tập thể dục, chỉ có lẻ tẻ vài bóng người trong cả tòa lầu dạy học.

Vừa mới lập đông được mấy ngày, thở ra một hơi cũng đã thấy được sương trắng.

Cung Tuấn vốn vẫn luôn tự hào là một học sinh không cần giáo viên và gia đình phải lo lắng, anh từng bước lớn lên, kiên định với lý tưởng của mình - trở thành một bác sĩ xuất sắc, chuyện cần phải phiền não rất ít, việc quá vui vẻ cũng không nhiều, cuộc sống vững vàng như một đường thẳng song song, ngay cả một gợn sóng cũng đều chưa từng có.

Cho đến khi Trương Triết Hạn xuất hiện.

Cung Tuấn vươn tay đón lấy một mảnh lá cây khô héo bay xuống, nghĩ thầm: Có lẽ hiệu ứng cánh bướm là thật.

"Cung Tuấn!"

Sau lưng truyền đến tiếng gọi ngọt ngào, Cung Tuấn nhíu mày nhìn lại, thấy là bạn học chỉ gặp mặt có một lần trong buổi biểu diễn văn nghệ Sở Nguyệt.

Ống tay áo Sở Nguyệt cài lên băng tay màu đỏ của Hội học sinh, hỏi: "Cậu cũng đang làm nhiệm vụ sao? Thật là trùng hợp nha."

"Không có."

"Vậy cậu ở đây làm cái gì?"

"Tùy tiện nhìn xem."

Sở Nguyệt mím môi, hai tay giấu ở phía sau lưng siết chặt, cô cẩn thận từng li từng chút tới gần Cung Tuấn, đứng bên cạnh anh cùng ghé vào trên lan can nhìn các bạn học đang chạy trên sân tập, nhỏ giọng hỏi:

"Có phải ngày mai cậu phải sang thành phố bên cạnh tham gia cuộc thi toán học không?"

Không đợi Cung Tuấn trả lời, Sở Nguyệt lại bổ sung: "Tớ không có ý gì khác cả, tớ chỉ muốn xác nhận một chút thôi, bạn thân của tớ cũng phải tham gia cuộc thi, sáng sớm ngày mai tớ còn tới cổng trường học đưa cậu ấy đi."

Hoàn || Tuấn Triết || Hiệu ứng cánh bướmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ