7. Vật cản lớn nhất

1.9K 325 14
                                    

Hôm nay.... Takemichi lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ.

Em ngồi trên chiếc xích đu, bấy giờ là buổi tối nên công viên khá vắng vẻ.
"Cảm ơn anh đã giúp em."
"?"
Một cậu nhóc lùn lùn, tóc đen cùng khuôn mặt hiền lành, nhìn giống con nhà giáo dục, có tri thức. Cậu cảm ơn em, nhưng vì điều gì chứ?

"... Tên nhóc là gì nhỉ?" - Em gặng hỏi, cậu nhóc ấy nghiêm túc trả lời:
"Tachibana... Tachibana Naoto.''

"Tachibana?... Là em trai của Tachibana sao?"

"Vâng, đúng là em có chị gái. Anh quen chị ấy sao?" - Nhóc ấy nghiêng đầu thắc mắc.
Câu hỏi đó hiện lên trong tâm trí em, em...có quen cô gái Tachibana đó sao? Nếu như không quen, sao em lại biết Naoto là em trai?

"Em có yêu chị mình không?" - Lại thêm một câu hỏi khó hiểu mà em tự thốt ra, em còn chẳng nhớ đó là ai.

Naoto trông có vẻ ngượng nghịu:
"Ể? Sao tự nhiên lại hỏi thế? Không yêu gì hết!"
"Thế à.. Tại sao?" - Sao em lại hỏi vậy nhỉ? Kì lạ.

"Tại sao á? Thì tại vì lúc nào cũng lèm bèm phải thế này, thế kia." - Như một đứa em hờn dỗi, cậu bức xúc kể ra. Em trầm ngâm nhìn cậu, giấc mơ không cho em thấy cả khuôn mặt cậu ấy, thật mơ hồ.

"Vậy sao, nhưng mà phải trân trọng chị mình đấy." - Khuôn miệng lại tự cử động....
"__----____--__-"
"_-_-___-__"

Ểh...?

Em không nghe được gì nữa, tầm nhìn bắt đầu bị bao trùm bởi bóng tối. Quang cảnh công viên dần tan vỡ.

Thay vào đó....là tiếng xe tàu điện mỗi lúc một to. Ánh đèn chói loá khiến em nhắm tịt mắt, em đang ngã xuống đường ray sao? Thế thì chết rồi...
"Takemichi!!!!"
[Ai gọi tên mình vậy...? Cơ thể bỗng được nâng lên, hồn bay lìa xác à?]

....

Ah...

Lại tỉnh rồi...

Takemichi thờ thẫn mở mắt, đúng là quái đản, cứ có mấy lúc quan trọng thì em lại tỉnh. Riết ức chế quá thành bất lực luôn, bộ não như muốn trêu đùa em vậy. Khốn nạn!

Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ là 6 giờ 30 sáng, thường 7 giờ em mới bị gọi dậy nhưng cũng tại giấc mơ đáng ghét kia.

Takemichi thở dài ngán ngẩm lết bước chân mềm nhũn vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dưới làn nước nóng, em thầm nghĩ:
[Tachibana là ai...? Cả vụ tai nạn xe điện kia nữa...]

Em thở dài, lúc nào cũng chỉ cho một đoạn ngắn như vậy thì sao lần ra được. Dù sao em cũng bỏ cuộc rồi, kệ nó thôi.

Takemichi đi ra ngoài mang theo tiết tố dịu nhẹ, mùi nắng của em chính là nguồn sinh lực mới cho bọn hắn. Koko nhướn mày:
"Ngài dậy sớm thật đó, lại ác mộng à?"
"... Ờ, đằng nào hôm nay cũng có việc quan trọng, đến sớm cũng được."

"? Việc gì?" - Izana hỏi em.
"Đi giám sát hàng, đợt lần này quan trọng nên tao và tên Kisaki sẽ trực tiếp kiểm duyệt."
"... Kisaki? Tên Alpha đó?" - Koko gập tờ báo đang đọc lại, chuyện lần này quan trọng à nha...

"Không quan trọng là Alpha hay không, đó là đối tác." - Em uống cốc nước ấm, đứng dậy chuẩn bị đi.

Bọn hắn cũng đi theo em:
"Tao sẽ đi cùng, chả yên tâm được cái quái gì.''
"Vụ này quan trọng đúng không? Phạm Thiên đi cùng sẽ an toàn hơn."

[ABO] [BonTake] Một tương lai khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ